Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1125 - Chương 1125: Kinh Thiên Nhất Kích (2)

Chương 1125: Kinh thiên nhất kích (2) Chương 1125: Kinh thiên nhất kích (2)

- Hẳn là Tả Vệ tướng quân Trình Hùng.

Tổ An rất nhanh làm ra phán đoán, cao thủ Bát phẩm nha.

Vốn địch ta cách xa, lại thêm có cao thủ Bát phẩm như Trình Hùng, rất nhanh đám người Thu Hồng Lệ liền chống đỡ không nổi, nếu không phải đồng hành còn có cao thủ trước đó ở Đông Cung giao thủ với Thái Tử Thiếu Phó, chỉ sợ những người này sớm đã không cần chống cự.

Nhưng hiển nhiên vừa rồi các cao thủ Ma giáo ở trong Đông Cung nguyên khí đại thương, đâu là đối thủ của Trình Hùng ở trạng thái toàn thịnh.

Các đồng bạn bị chết bị bắt, cao thủ Ma giáo kia thấy thế vội vàng dẫn theo Thu Hồng Lệ ra sức quăng ra ngoài:

- Đi mau!

Trong mắt Thu Hồng Lệ tràn đầy nước mắt, thế nhưng rõ ràng đây không phải thời điểm xử trí theo cảm tính, hàm răng cắn chặt, liều mạng vận chuyển nguyên khí chạy đi, nàng không thể để cho đồng bạn hi sinh vô ích.

Trình Hùng lại dữ tợn cười một tiếng:

- Chạy đi đâu!

Hắn thuận thế vỗ một chưởng lên ngực cao thủ Ma giáo, cả người cao thủ Ma giáo kia nhất thời uể oải ngã xuống đất, còn chưa kịp đứng lên, đao của các thị vệ ở xung quanh đã gác trên cổ hắn.

Trình Hùng thì không chút dừng lại, tiếp tục đuổi theo Thu Hồng Lệ, hắn có lòng tin ở trong ba tức đuổi kịp đối phương, đối phương chỉ là Lục phẩm, chênh lệch quá lớn.

Cảm nhận được kình phong ở sau lưng đánh tới, Thu Hồng Lệ biết địch nhân đang nhanh chóng tiếp cận, trong nội tâm nàng tuyệt vọng.

Trong lòng không khỏi có chút u oán:

- Hỗn đản kia liều mạng bảo hộ Thái Tử Phi, kết quả ta xảy ra chuyện lại không nhìn thấy bóng hắn.

Đương nhiên nàng cũng biết loại oán trách này không có đạo lý, phải biết sau khi bọn họ rời khỏi Đông Cung, vì ngăn ngừa bị một mẻ hốt gọn, liền chia thành tốp nhỏ chạy, kết quả mấy người bọn hắn không may, vừa vặn đụng phải Tả Vệ tướng quân mang binh đến đây.

Ngay cả nàng cũng không biết sẽ xui xẻo như vậy, Tổ An làm sao có thể biết, huống chi hoàng cung lớn như vậy, cho dù đối phương có tâm tìm mình cũng tìm không thấy.

Nàng sờ dao găm bên hông, trên mặt lóe lên vẻ kiên nghị, những người khác dù bị bắt cũng phải dựa theo kế hoạch giả vờ là người Tề Vương, lần này tham gia nhiệm vụ đều là tinh anh không sợ chết.

Đáng tiếc người khác có thể bị bắt, nhưng nàng lại không thể, thứ nhất là nàng ở trong giáo địa vị đặc thù, thứ hai nàng là nữ nhân, còn là nữ nhân vô cùng xinh đẹp, nếu bị bắt, khó tránh khỏi sẽ bị ô nhục.

Cho nên trước khi đến nàng đã ôm ý chết, đồng đội trong giáo đều vì lý tưởng vĩ đại mà không tiếc hi sinh tánh mạng, nàng há có thể ngoại lệ?

Duy nhất không nỡ là trước khi chết không nhìn thấy gia hỏa kia...

Đúng lúc này, một đạo hỏa diễm dài mấy chục thước bay đến, sắc mặt nàng tái nhợt, trong hoàng cung quả nhiên cao thủ như mây, lần này chỉ sợ muốn chết cũng chưa hẳn toại nguyện.

Bất quá để cho nàng ngoài ý muốn là, đại đao hỏa diễm không có bổ trúng nàng, mà chém về phía sau, vừa vặn đánh trúng Trình Hùng.

Trình Hùng kinh hãi, hai tay giao nhau trước người, vòng thép trên cánh tay xoay tròn, phát ra thanh âm chói tai, sau đó hai tay của hắn mở ra, một hổ ảnh xuất hiện, gầm thét phóng tới đại đao hỏa diễm.

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn, rất nhiều hòn non bộ, cây cối ở xung quanh hóa thành bột mịn, hắn phất tay chấn bụi mù đầy trời, nhưng chỗ nào còn tìm được bóng dáng của thích khách kia.

Đúng lúc này, phương hướng Đông Cung nhảy lên uy áp khủng bố, lấy tu vi của hắn cũng thiếu chút đứng không vững, hắn không khỏi chấn kinh, hoảng sợ nhìn về phía Đông Cung:

- Hoàng Thượng xuất thủ? Trên đời có người nào đáng giá hắn toàn lực xuất thủ?

Lại nói bên Đông Cung, Chu Tà Xích Tâm cũng nỗ lực ngăn cản những thích khách được đưa đi, đáng tiếc lại bị nữ tử tóc dài cản lại.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, trong tay Câu Hồn Tác thật làm đến xuất quỷ nhập thần, dường như thật là lưỡi hái Tử Thần từ trong Địa Ngục đi ra.

Đáng tiếc mỗi lần công kích đều bị tiểu kiếm nhẹ nhàng linh hoạt cản lại.

Tiểu kiếm không có người cầm, nhưng tựa hồ có linh, tự động bay múa ở xung quanh nữ tử tóc dài, mỗi lần luôn có thể vừa đúng ngăn cản Câu Hồn Tác.

Chu Tà Xích Tâm chau mày, trong lòng kiểm tra xem thiên hạ có nữ tử nào dùng kiếm ngắn như vậy, còn có tu vi Đại Tông Sư, thế nhưng nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ tới ai phù hợp đặc điểm này, ngược lại có mấy nhân tuyển, nhưng không cách nào hoàn toàn phù hợp đặc thù của nữ tử trước mặt.

Ngăn hơn mười mấy chiêu, nữ tử tóc dài cười nhạt:

- Không chơi với ngươi nữa.

Nàng cảm nhận được thủ hạ đã đi xa, nhưng bên đồ đệ tựa hồ xảy ra chút ngoài ý muốn, nàng muốn đi qua giúp đỡ.

Nhưng thân hình vừa động, Chu Tà Xích Tâm đã ngăn ở trước người.

Nữ tử tóc dài nhíu mày:

- Hà tất phải như vậy, ngươi cần phải rõ mình không ngăn được ta, thật đánh nhau, không cẩn thận thương tổn căn cơ, chỉ sợ mấy chục năm cũng không bổ trở lại.

Chu Tà Xích Tâm âm lãnh:

- Tu vi của các hạ cực cao, là ta bình sinh hiếm thấy, đáng tiếc tuy ta không ngăn được ngươi, nhưng đừng quên đây là hoàng cung, chẳng lẽ Hoàng Thượng còn không ngăn được ngươi?

Nữ tử khẽ cười:

- Không cần hù ta, ta biết giờ phút này Hoàng Thượng đang ở... căn bản không có cách nào chạy tới nơi này.

- Thật sao?

Chu Tà Xích Tâm móc ra một tờ thánh chỉ, nhanh chóng triển khai.

- Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng Đế chiếu viết...

Nữ tử biến sắc, lấy kiến thức của nàng, tự nhiên biết đây là Tú Y Sứ Giả thay Thiên Tử hành sự, bất quá cơ hồ rất ít vận dụng, sao trùng hợp như vậy, trên người Chu Tà Xích Tâm lại mang theo một tấm thánh chỉ.

Nàng không dám chậm trễ, đoản kiếm trong tay hóa thành lưu quang bắn xuyên qua Chu Tà Xích Tâm, hi vọng ngăn cản đối phương nói hết.

Bình Luận (0)
Comment