Thời điểm Tổ An suy nghĩ vẩn vơ, giữa sân đã có biến hóa, chỉ thấy Chu Tà Xích Tâm biến sắc, bởi vì hắn ý thức được không thích hợp.
Lúc này nữ tử tóc dài đã bị lưỡi hái chém thành hai đoạn, chỉ bất quá tình cảnh máu tươi đầy trời trong tưởng tượng không có xuất hiện, thân hình nữ tử dần dần biến mất, ở trong Câu Hồn Tác chỉ là một cây cột đứt gãy.
- Thay mận đổi đào?
Chu Tà Xích Tâm giật mình, vội vàng né tránh.
Cùng lúc đó, một bóng hình xinh đẹp đã xuất hiện ở sau lưng hắn, trường kiếm đâm tới.
May mắn Chu Tà Xích Tâm né nhanh, nhưng dù như thế, trên lưng vẫn lưu lại một vết máu thật dài.
Hắn hơi nheo mắt, nhìn cũng chưa từng nhìn vết thương của mình, mà nhìn chằm chằm nữ tử tóc dài kia:
- Ngươi không phải Tông Sư, mà là Đại Tông Sư, ngươi đến cùng là ai!
Tổ An vốn còn có chút lo lắng sư phụ của Thu Hồng Lệ bị chém ngang lưng, ai biết nháy mắt liền phong vân đột biến, trực tiếp lật bàn, bất quá xem ra Chu Tà Xích Tâm bị thương cũng không nặng, còn có đến đánh.
Có điều hắn càng để ý ba chữ mà Chu Tà Xích Tâm nói: Đại Tông Sư!
Nữ nhân này lại là Đại Tông Sư?
Vậy vừa rồi mình lông tóc không tổn hao gì trốn qua Đại Tông Sư truy sát, chẳng phải có thể lấy ra nói khoác?
Nữ tử tóc dài không có trả lời, tiện tay vung lên, đám người Thu Hồng Lệ rơi vào trùng vây bị một cỗ nhu lực nâng lên, trong nháy mắt bay ra phạm vi Đông Cung.
Chu Tà Xích Tâm vội vàng hạ lệnh:
- Quách Chí, ngươi dẫn nhân mã của mình bảo hộ Thái Tử đến khu vực an toàn; Triệu Nguyên, ngươi chỉ huy nhân mã dưới trướng đuổi bắt thích khách; Kim bài Thập Nhất, ngươi dẫn Tú Y Sứ Giả ở đây đến các cửa cung thông báo thủ tướng tình huống cụ thể, quyết không thể thả đi một thích khách, phản kháng giết chết bất luận tội!
Cấm quân trong hoàng cung chủ yếu chia làm bốn chi: Tả Hữu Vệ, Du Kích, Kiêu Kỵ.
Quách Chí là Hữu Vệ tướng quân, Triệu Nguyên là Du Kích tướng quân, đồng thời còn là Hoàng tộc, bất quá cùng hoàng thất hiện tại, huyết mạch đã khá xa xôi.
Hôm nay trong hoàng cung phát sinh quá nhiều chuyện, toàn bộ cấm quân đều loạn thành một bầy, mặt khác Tả Vệ tướng quân, Kiêu Kỵ tướng quân không biết là đang ở chỗ Hoàng Hậu hay đi đâu, đến bây giờ còn chưa nhìn thấy bóng người.
Quách Chí và Triệu Nguyên cũng vừa vặn dẫn người chạy tới mà thôi.
Bốn đại tướng quân đều là cao thủ Bát phẩm, bây giờ chỉ cần Chu Tà Xích Tâm ngăn chặn nữ tử tóc dài, mấy người bọn họ đủ để trấn áp thích khách còn lại.
- Vâng!
Hai tên tướng quân lĩnh mệnh, tuy quan chức của Chu Tà Xích Tâm chưa hẳn cao hơn bọn họ, nhưng địa vị đặc thù, lại là tâm phúc của Hoàng Đế, tự nhiên có quyền ra lệnh cho bọn họ.
Đồng thời hai người tò mò nhìn về phía Tổ An, Kim bài sứ giả không phải chỉ có 10 vị sao, lúc nào lại thêm một vị.
Tổ An cũng âm thầm kêu khổ, ta chỉ đánh cho vui, sao chuyện gì cũng đẩy lên người ta như thế.
Bất quá nghĩ lại, vừa vặn có thể đi xem Thu Hồng Lệ chạy thoát chưa, thế là cũng vui vẻ lĩnh mệnh.
Thời điểm đi ngang qua Thái Tử Phi, nàng đột nhiên mở miệng nói:
- Thập Nhất đại nhân, một đường cẩn thận.
Tổ An sững sờ, có chút ngoài ý muốn, bất quá vẫn chắp tay thi lễ:
- Đa tạ Thái Tử Phi.
Sau đó vội vàng rời đi, lúc gần đi quay đầu nhìn nữ tử tóc dài lơ lửng giữa không trung, chỉ thấy nàng tay áo tung bay, sặc sỡ loá mắt như trăng sáng trên trời, lại hư vô mờ mịt như mây.
Ai, lúc nào mình mới có thể ngưu bức như vậy.
Có điều nàng bay cũng không cao lắm nha, nhớ rồi, trong kinh thành có đại trận, võ giả không thể tùy ý phi hành, khó trách bay thấp như vậy.
Hắn thu hồi tâm tư, vội vàng phái Đồng bài Tú Y Sứ Giả ra, để bọn hắn đi thông báo Cung Môn Thủ Vệ.
Những Tú Y Sứ Giả kia sửng sốt:
- Bên người ngài không cần nhân thủ sao?
Tổ An khoát tay:
- Thủ lĩnh tặc nhân bị Chu Tà đại nhân quấn lấy, thích khách còn lại không phải đối thủ của ta, nhưng các ngươi lại cần kết bạn mà đi, như vậy lẫn nhau có thể chiếu ứng.
Hắn muốn cứu Thu Hồng Lệ, tự nhiên không muốn có người ở bên cạnh vướng chân vướng tay.
Đám Tú Y Sứ Giả đâu biết những thứ này, từng cái sinh lòng bội phục, Kim bài sứ giả quả nhiên đều là hạng người tu vi cao thâm, không ít người trước đó ở Đông Cung nhìn thấy hắn xuất thủ, căn bản không có người nghi vấn điểm ấy.
- Đa tạ Thập Nhất đại nhân trông nom!
Đám Tú Y Sứ Giả nói lời cảm tạ xong, liền vội vã bay đi.
Nghĩ đến những người kia trước khi đi cảm động đến rơi nước mắt, Tổ An xém chút cười ra tiếng, loại cảm giác bán người xong còn được người ta đếm tiền thay thực tốt.
Hắn rất nhanh tập trung ý chí, bắt đầu tìm kiếm Thu Hồng Lệ.
Hắn nhớ vừa rồi nữ tử tóc dài đưa đám người Thu Hồng Lệ qua hướng đông, nên vô ý thức tiến đến hướng đông, hắn cũng không biết có thể tìm được Thu Hồng Lệ hay không, thậm chí không rõ nàng đã rời hoàng cung chưa, hết thảy chỉ có thể làm hết sức.
Cũng không biết đi bao lâu, cách đó không xa truyền đến thanh âm chém giết, trong lòng hắn hơi động, vội vàng chạy tới.
Đi tới sau một hòn non bộ, hắn nhìn thấy một đội thị vệ đang vây công mấy người áo đen, mà mấy người áo đen kia đang cố gắng yểm hộ một đồng bạn rời đi.
- Thu Hồng Lệ!
Tổ An liếc mắt liền nhận ra nàng, vừa rồi hai người còn giao thủ thật lâu, cho nên dù che mặt, cũng không khó nhận ra.
Hắn nhìn những thị vệ kia, trong lòng cảm giác nặng nề, bởi vì đây không phải thị vệ bình thường, bọn họ còn vây quanh một thủ lĩnh kim giáp, ăn mặc tương tự Hữu Vệ tướng quân Quách Chí, Du Kích tướng quân Triệu Nguyên, hiển nhiên là cùng một cấp bậc.