Hắn vội vàng nhắc nhở Thu Hồng Lệ:
- Nếu sư phụ ngươi không quan tâm ngươi sống chết, ngươi cần gì phải bán mạng cho nàng? Nhanh nghĩ biện pháp rời đi, ta yểm hộ ngươi ra ngoài.
Nghe được lo lắng trong giọng nói của hắn, nội tâm Thu Hồng Lệ ấm áp, thần sắc hòa hoãn hơn rất nhiều:
- Ngươi hiểu lầm, đây là ám hiệu lui lại, bây giờ tất cả mọi người đang tìm cơ hội rút lui.
Tổ An bừng tỉnh đại ngộ, nếu các nàng nói thẳng lui lại, thị vệ hoàng cung nhất thời sĩ khí đại chấn, truy kích tàn quân, nói không chừng bọn họ ai cũng không thoát.
Hiện tại cố ý liều chết, ngược lại làm cho thị vệ hoàng cung không phân rõ dụng ý, không dám dùng sách lược cấp tiến, lựa chọn đầu tiên là bảo vệ các quý nhân an toàn, như vậy bọn họ mới có cơ hội đào thoát.
Quả nhiên rất nhanh, những thích khách áo đen kia lục tục ngo ngoe tìm được cơ hội rút lui, lấy Thu Hồng Lệ làm chủ một nhóm người lưu lại đoạn hậu, hiển nhiên trước đó bọn họ đã sớm được huấn luyện.
Chu Tà Xích Tâm thấy thế giận dữ:
- Muốn đi, đều lưu lại cho ta!
Hắn trực tiếp vung tay lên, một bàn tay hỏa diễm từ trên trời vỗ xuống, uy áp mạnh mẽ làm người phía dưới căn bản vô lực phản kháng, như trong nháy mắt sẽ bị bàn tay này nghiền thành tro bụi.
Nhưng những thích khách áo đen kia không có bối rối chút nào, vẫn ngay ngắn rõ ràng rút lui.
Lúc này thanh âm của nữ tử tóc dài truyền đến:
- Đối thủ của ngươi là ta!
Chỉ thấy một đạo hàn quang từ trên vách tường Đông Cung bay vụt đến, Tổ An mắt sắc, nhận ra cái kia là phi kiếm vừa rồi xém chút lấy tính mạng của mình.
Lúc này trên thân kiếm lưu quang sáng chói, vốn thanh kiếm này ngắn hơn kiếm bình thường một chút, ở trước mặt bàn tay hỏa diễm, lộ ra càng nhỏ bé.
Nhưng thanh kiếm nhỏ bé như vậy, lại trực tiếp xuyên thủng bàn tay hỏa diễm, trong lòng bàn tay xuất hiện một lỗ thủng, sau đó càng lúc càng lớn, sau cùng phảng phất như có quy tắc nào đó bị phá hư, bàn tay hỏa diễm triệt để tiêu tán.
Chu Tà Xích Tâm:
- ? ? ?
Tổ An lại cảm thấy dễ chịu, vừa rồi mình xém chút bị đuổi đến lên trời không đường xuống đất không cửa, còn tưởng là mình quá gà, không nghĩ tới Chu Tà Xích Tâm cũng giống vậy.
Chu Tà Xích Tâm nhíu mày nhìn nữ tử tóc dài:
- Ngươi thật chỉ là Tông Sư?
Nữ tử tóc dài lạnh nhạt nói:
- Muốn biết đánh qua chẳng phải sẽ biết, lề mề chậm chạp thực không giống thống lĩnh của Tú Y Sứ Giả khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật.
Chu Tà Xích Tâm hơi híp mắt, sát cơ nổi lên, tay áo lắc một cái, một thanh xích sắt đen nhánh trực tiếp quấn lên người đối phương.
Trong lòng Tổ An giật mình:
- Câu Hồn Tác!
Trước đó ở Minh Nguyệt Thành được chứng kiến Hoàng Hôi Hồng và bọn thủ hạ thi triển Câu Hồn Tác Trận, xác thực có thể phát huy ra hiệu quả 1+1 lớn hơn 2, hơn nữa Câu Hồn Tác có thể ở trình độ nhất định ngăn chặn nguyên khí của võ giả lưu chuyển, thật là một dị khí.
Hiện tại xem ra, Câu Hồn Tác có thể trở thành vũ khí chính thức của đại bộ phận Tú Y Sứ Giả, hẳn là có quan hệ với Chu Tà Xích Tâm, hắn căn cứ binh khí của mình nghiên cứu ra phiên bản thích hợp võ giả cấp thấp sử dụng, quả nhiên không hổ là một đời Tông Sư.
Có điều hắn lập tức chú ý tới Câu Hồn Tác trong tay Chu Tà Xích Tâm khác những cái trước đó nhìn thấy, trên đỉnh đầu của nó có một cái lưỡi hái đen nhánh, lưỡi hái chỉ có chỗ mũi nhọn mới lộ ra màu trắng, toàn thân tản mát ra khí tức Tử Thần.
Thật như có thể câu hồn lấy mạng!
Chu Tà Xích Tâm mặt trầm như nước, hắn đã rất nhiều năm không vận dụng vũ khí bản mệnh, nhưng nữ nhân tóc dài kia quá quỷ dị, hắn không dám chủ quan, nếu để cho những thích khách này trốn, hắn cũng đảm đương không nổi trách nhiệm.
Nữ tử tóc dài thấy Câu Hồn Tác đánh tới, hiển nhiên không nguyện ý đón đỡ, mũi chân điểm một cái, lui về sau mấy trượng.
Cổ tay của Chu Tà Xích Tâm rung lên, Câu Hồn Tác tăng vọt mấy trượng, miễn cưỡng vây quanh vòng eo của nữ tử tóc dài.
Khóe miệng của hắn hơi giương lên, nữ tử này quá chủ quan, không nghĩ tới Câu Hồn Tác của mình có thể tăng vọt, hừ, bị Câu Hồn Tác cuốn lấy, nguyên khí toàn thân bị áp chế, sẽ không tránh thoát được nữa.
Cùng lúc đó, liêm đao dữ tợn lạnh lẽo thuận thế chém tới bên hông, vòng eo tinh tế của nữ tử tóc dài so với liêm đao to lớn, thì hình thành một loại cảm giác trùng kích mãnh liệt.
Chu Tà Xích Tâm liếm môi, trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng, hắn không quan tâm để lại người sống, có thể chém giết cao thủ hàng đầu như vậy, rất có lợi cho hắn tu hành, hắn hoàn toàn có thể đoán được, nữ nhân kia bị lưỡi hái của mình chém thành hai đoạn, máu tươi đầy trời dính ở trên mái tóc như thác nước, nhất định là một bức tranh thê mỹ xinh đẹp, khi đó cảnh giới Đại Tông Sư của mình sẽ triệt để vững chắc.
Tổ An giật mình, tuy vừa rồi xém chút bị đối phương giết, nhưng nhìn thấy nữ tử tóc dài sắp hương tiêu ngọc vẫn, hắn vẫn không đành lòng, hi vọng nàng có thể chạy thoát.
Giờ phút này trong đầu hắn toát ra một người tí hon màu trắng:
- Nàng là sư phụ của Hồng Lệ, nếu chết ở chỗ này, Hồng Lệ nhất định sẽ thương tâm.
Rất nhanh lại toát ra một người tí hon màu đỏ, lạnh lùng cười nói:
- Tỉnh lại đi, ngươi là thấy người ta dung mạo xinh đẹp, ngươi thèm thân thể của nàng, ngươi thấp hèn!
Người tí hon màu trắng yếu ớt phản bác:
- Nói bậy, người ta che mặt, ta làm sao nhìn ra nàng có xinh đẹp hay không.
Người tí hon màu đỏ mỉa mai:
- Tư thái khí chất kia, còn có đôi mắt, còn cần nhìn mặt mới biết có xinh đẹp hay không?
Người tí hon màu trắng:
- ...