Sở Trung Thiên không thể tin nhìn hắn, trong ánh mắt khiếp sợ tựa hồ còn kèm theo vài tia khâm phục.
Sở phu nhân há miệng, giống như đại não chập mạch.
Sở Hoàn Chiêu đang len lén ăn vụn, nghe được hắn nói không khỏi âm thầm giơ ngón tay cái lên, nghĩ thầm tỷ phu này của mình thật là chân hán tử, khó trách trước đó chỉnh Mai Hoa Thập Tam thảm như vậy.
- Họ Tổ, ngươi thả cái rắm gì đó!
Tuyết Nhi vừa tức vừa gấp chạy vào, chỉ vào mặt Tổ An chửi mắng.
Tu luyện giả có thể từ bên trong nghe được thanh âm ngoài cửa, Tuyết Nhi một mực ở ngoài cửa vểnh tai nghe lén tự nhiên cũng nghe được sự tình trong phòng.
Đợi nghe được Tổ An nói mình là nữ nhân của hắn, cả người nàng sắp điên rồi!
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +999!
Ầm!
Sở phu nhân vỗ bàn:
- Trong nhà này còn có quy củ hay không, cút ra ngoài!
Tuyết Nhi ủy khuất:
- Phu nhân, ta...
Sở Sơ Nhan mở miệng:
- Tuyết nhi, ngươi đi ra ngoài trước đi.
Tuyết Nhi rơi vào đường cùng, chỉ có thể lui ra ngoài, lúc gần đi còn hung hăng trừng Tổ An một cái.
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +400!
Tổ An mỉm cười, con mẹ nó ta thật đúng là nhân tài, một câu nhẹ nhàng đã thu nhập đầy túi.
Đợi Tuyết Nhi đi ra ngoài xong, ánh mắt của Sở phu nhân trở nên muốn giết người:
- Tổ An, đến cùng xảy ra chuyện gì, ngươi chỉ là người ở rể, tự mình thông đồng nha hoàn trong phủ, có biết chúng ta có quyền đánh chết ngươi hay không.
Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +587!
Tổ An không thể không cảm thán thân phận của người ở rể quả nhiên không có chút nhân quyền nào, nhưng không chút hoang mang đáp:
- Ta không phải tự mình thông đồng nha, là Sơ Nhan đưa nàng cho ta, nàng chính miệng để Tuyết Nhi thành nha đầu động phòng.
Sở phu nhân nhướng mày, nhìn nữ nhi hỏi:
- Sơ Nhan, thật có chuyện này sao?
Nghĩ thầm nha đầu này xảy ra chuyện gì, nào có đạo lý đưa nữ nhân cho trượng phu? Nhìn xem vi nương đã nhiều năm như vậy, có để cha ngươi mang nữ tử loạn thất bát tao vào cửa sao.
Sắc mặt Sở Sơ Nhan đỏ lên, cũng tức giận trừng Tổ An một cái, mới đáp:
- Nương, lúc đầu ta đúng là nói như vậy, nhưng chỉ là nói đùa, ngài không nên nghe hắn nói bậy.
- Thật sao?
Sở phu nhân nửa tin nửa ngờ.
- Tự nhiên là thật.
Sở Sơ Nhan nhìn Tổ An.
- Ngồi xuống ăn cơm, về sau đừng nói lung tung, bằng không chết như thế nào cũng không biết.
Tổ An lại không chịu:
- Cái này không thể được, ta chính là dựa vào cái miệng này ăn cơm.
Không nói chuyện làm sao kiếm điểm nộ khí.
Sở Hoàn Chiêu ở một bên cười khúc khích:
- Trước ngươi không phải nói mình dựa vào mặt ăn cơm sao?
Tổ An mặt không đỏ tim không đập:
- Ta là hai tay bắt, hai tay đều phải cứng rắn.
- Được rồi, đừng nói tào lao nữa, mau ăn cơm!
Thấy nhị nữ nhi và tên kia vừa nói vừa cười, chẳng biết tại sao Sở phu nhân luôn cảm thấy trong lòng bực bội.
Tổ An ngồi xuống, lặng lẽ nhìn Sở Sơ Nhan một chút, nữ nhân này đối với hắn thực không tồi, cho dù như vậy cũng không lộ ẩn tật trên người hắn, nếu không Sở phu nhân sẽ không coi sự tình của hắn và Tuyết Nhi là thật.
- Nhìn ta làm gì?
Sở Sơ Nhan không quay đầu lại, vừa gắp thức ăn vừa lạnh nhạt nói.
- Bởi vì ngươi đẹp mắt nha, trên sách nói tú sắc khả xan, trước kia ta còn có chút không tin, bây giờ lại thật cảm nhận được hàm nghĩa.
Tổ An vừa cười vừa nói, lão bà tiện nghi quả thực là hoàn mỹ, da thịt non mịn, đáng tiếc không có cách nào hôn một cái.
Sở Sơ Nhan hơi kinh ngạc nhìn hắn:
- Tựa hồ tâm tình của ngươi khá hơn rất nhiều?
Tổ An biết nàng là chỉ sự tình ám tật, lần trước nàng tận mắt thấy mình muốn chết muốn sống:
- Vốn có chút không vui, nhưng nhìn thấy ngươi xinh đẹp như vậy, phiền não gì cũng không còn.
Sắc mặt của Sở Sơ Nhan đỏ lên, mặc dù những năm này không ít người khen nàng xinh đẹp, hoặc ở sau lưng lén khen, ở trước mặt đều rất uyển chuyển, nào giống gia hỏa này ngay thẳng nhiệt tình như vậy, làm cho nàng có chút không được tự nhiên.
Sở phu nhân ở một bên nghe mà nhíu mày, gia hỏa này miệng lưỡi trơn tru, sao càng xem càng chán ghét thế nhỉ.
Sở Trung Thiên tằng hắng nhắc nhở:
- Ăn không nói, ngủ không nói.
Tổ An thấy tốt thì lấy, mấy người yên lặng ăn cơm, một bữa cơm rất nhanh thì xong, sau đó có hạ nhân đưa nước muối tới súc miệng, dọn bát đũa.
Trong lòng Tổ An kỳ quái, trước đó đều là đưa thức ăn đến phòng của hắn, hôm nay lại gọi hắn đến cùng ăn, không phải mình đã được bọn hắn tán thành và tiếp nhận đấy chứ?
Đang lúc suy nghĩ, Sở Trung Thiên mở miệng:
- Sơ Nhan, lần này con đi Lư Lăng như thế nào?
Tổ An sững sờ, xem ra bọn hắn có chính sự, những chuyện này đều nói cho hắn nghe, là thật không coi mình thành người ngoài?
Sở Sơ Nhan đáp:
- Ta đi điều tra một chút, trước đó chúng ta bị cướp hàng hóa hẳn là Hắc Phong Trại làm, đáng tiếc ta dẫn người đi quét một vòng, bọn hắn lại giống như bốc hơi khỏi nhân gian, căn bản tìm không thấy bóng dáng.
- Hắc Phong Trại?
Tổ An sững sờ, lần trước hắn ở ngoài thành cứu Ngọc Yên La giống như cũng là người Hắc Phong Trại, hừ, nói tới chuyện này liền tức giận, Ngọc Yên La kia mở chi phiếu khống xong liền rời đi, thật là nữ nhân càng xinh đẹp càng biết gạt người.
Sở Trung Thiên thở dài:
- Đây chính là đặc điểm của Hắc Phong Trại, tới lui như gió, đại bộ đội của chúng ta vừa đến bọn hắn đã trốn vào Long Ẩn Sơn, chúng ta lại không có khả năng mỗi lần đều phái đại bộ đội hộ tống thương phẩm, thật đau đầu.
Hắn dừng một chút lại nói:
- Nghe nói vài ngày trước bọn hắn phục kích đội xe Ngọc gia, chết không ít người, không biết có cơ hội kết hợp với Ngọc gia, triệt để giải quyết Hắc Phong Trại hay không.