- Ta nhìn ngươi là nhớ thương Ngọc Yên La người ta đi.
Sở phu nhân hừ lạnh.
- Hiện tại Ngọc gia rối như tơ vò, nàng nào có tinh lực đi đối phó Hắc Phong Trại.
Sở Trung Thiên đỏ mặt, vội vàng kéo ống tay áo của thê tử:
- Không phải như ngươi nghĩ, lại nói còn có hài tử ở đây...
Sở phu nhân trực tiếp quay mặt đi, căn bản không để ý tới hắn.
Trên mặt Tổ An lộ ra tiếu dung hiểu ý, nguyên lai năm đó Sở lão gia cũng truy cầu Ngọc Yên La, cái này khó trách, nữ nhân kia đẹp đến mức không tưởng nổi nha.
Sở Sơ Nhan hắng giọng, hóa giải phụ thân xấu hổ:
- Hiện tại Binh Khí Phường của chúng ta sinh ý có chút phiền phức, trước đó linh tuyền bị ô nhiễm, nhà chúng ta chế tác binh khí đã không có ưu thế lớn nhất. Gần đây tựa hồ Viên gia tìm được một Phù Văn Đại Sư lợi hại, chất lượng vũ khí không thua chúng ta, lại bán giá rẻ, đã xâm chiếm không ít thị trường, kéo dài như thế sợ rằng sẽ dao động căn cơ.
Tổ An nghe mà trong lòng hơi động, Phù Văn Sư, trước đó hắn ở trên xe ngựa của Sở Sơ Nhan và Ngọc Yên La đều thấy qua pháp trận lóe sáng, hẳn là thủ bút của Phù Văn Sư trong miệng nàng, có thể gia tăng rất nhiều công năng phụ trợ, khắc vào binh khí tự nhiên lợi hại hơn hơn binh khí bình thường.
Cái trường học khốn kiếp gì kia, mỗi ngày dạy lễ pháp tào lao, nếu dạy những loại kiến thức này, hắn sẽ không sầu thảm như vậy.
Kỳ thật hắn đã hiểu lầm Minh Nguyệt Học Viện, thân là trường học tốt nhất của mấy châu quận xung quanh, những lão sư kia đều là nhất lưu, chỉ bất quá bởi vì hắn ở Hoàng tự ban, nên tiết học như vậy rất ít mà thôi.
Dù sao bọn hắn không có tư chất tu luyện, nên học cũng là lãng phí thời gian, khả năng một tuần sẽ có một hai tiết tu hành, coi như phổ cập tri thức tương quan.
Còn mấy ban khác, đặc biệt là Thiên tự ban, trên cơ bản đều là tiết học tu hành, những lễ pháp kia cực kỳ ít ỏi.
- Viên gia đi chỗ nào mời được Phù Văn Đại Sư.
Sở phu nhân cau mày hỏi.
- Bọn hắn có nội tình này sao?
Sở Sơ Nhan đáp:
- Bọn hắn không có, nhưng Ngô gia có, gia chủ của bọn hắn cũng là Công Tước, xưa nay ngấp nghé thị trường của Sở gia chúng ta, lần này ta cũng tra rõ ràng, phía sau Viên gia chính là Ngô gia ở trong bóng tối ủng hộ, bằng không bọn hắn không dám trắng trợn như thế.
- Không sai không sai, hôm nay ở trong trường học, tên họ Viên kia cực kì phách lối, còn nói với tỷ phu sẽ ở gia tộc tỷ thí giáo huấn hắn.
Sở Hoàn Chiêu bất mãn nói.
- Viên gia này thật khinh người quá đáng, cho dù là một người hầu, một con chó của Sở gia chúng ta, cũng không đến phiên Viên gia bọn hắn khi dễ!
Sở phu nhân vỗ bàn, giận tím mặt.
- Đi, chúng ta đi Viên gia tìm bọn hắn nói rõ!
Tổ An sâu kín nhìn nàng, biểu thị mình đã bị mạo phạm.
- Phu nhân bớt giận phu nhân bớt giận, tân nhiệm Thái Thú Tang Hoằng đã nhậm chức, hắn đang rầu không có lý do đối phó chúng ta đây.
Sở Trung Thiên vội vàng giữ chặt nàng.
- Giai đoạn hiện tại nhỏ không nhẫn sẽ bị loạn đại mưu.
Tổ An nghe mà lông mày khẽ động, nhìn bộ dạng này Sở gia cũng là mặt ngoài phong quang, nhưng bên trong tựa hồ tồn tại rất nhiều nguy cơ.
Sở Trung Thiên vừa trấn an cảm xúc của thê tử, vừa quay đầu nhìn Tổ An:
- Tiểu An, Viên Văn Đống kia làm khó dễ ngươi, ngươi không có việc gì chứ?
Tổ An còn chưa kịp trả lời, Sở Hoàn Chiêu đã vượt lên trước nói:
- Không chỉ Viên Văn Đống, thậm chí ngay cả Hồng Tinh Ứng cũng đối phó hắn, hắn rõ ràng là người Sở gia chúng ta, lại chân ngoài dài hơn chân trong!
Nhìn dáng vẻ phì phò của nàng, trong lòng Tổ An âm thầm cảm động, tiểu di tử này còn quan tâm hắn hơn lão bà.
- Hồng Tinh Ứng?
Sở Trung Thiên cau mày.
Sở phu nhân mở miệng nói:
- Đứa nhỏ này ta biết, tính tình xưa nay kiêu ngạo, trước đó lại ưu thích tỷ tỷ ngươi, tự nhiên sẽ không có cảm tình gì với Tổ An, người trẻ tuổi nha, nén không được hỏa khí cũng là bình thường.
Sở Hoàn Chiêu gấp:
- Thế nhưng hắn...
- Được rồi.
Sở phu nhân ngăn nàng nói tiếp.
- Những năm này hắn ở Sở gia cũng coi như cẩn trọng, cha hắn lại trung thành tuyệt đối với Sở gia chúng ta mấy chục năm, những chuyện nhỏ nhặt này về sau đừng nói nữa, miễn cho rét lạnh lòng của bọn hắn.
Sở Hoàn Chiêu chu miệng, gương mặt phồng lên, hiển nhiên trong lòng rất bất mãn, ngươi sợ lạnh tâm phụ tử Hồng gia, không sợ lạnh tâm tỷ phu sao.
Tổ An lại không quan trọng, dù sao một con rể phế vật ở trong mắt Sở phu nhân, xác thực kém xa phụ tử Hồng quản gia, trước đó nghe Thành Thủ Bình nói, lúc đầu có tin đồn phu nhân cố ý chiêu Hồng Tinh Ứng làm tế, bây giờ xem ra không có lửa thì sao có khói.
Hắn vô ý thức nhìn Sở Sơ Nhan, ân, còn tốt, biểu lộ của lão bà tiện nghi không có ba động gì, hiển nhiên không quan tâm họ Hồng kia.
Sở Sơ Nhan mở miệng:
- So với cái khác, ta quan tâm gia tộc thi đấu nửa tháng sau hơn.
Sở phu nhân nhướng mày:
- Trước kia không phải mỗi lần chúng ta đều thắng sao, huống chi có con, Viên gia ai là đối thủ.
Sở Trung Thiên lắc đầu:
- Thực lực của Viên gia không yếu, bọn hắn và Sở gia chúng ta đặt song song tứ đại phú thương, chỉ là bởi vì trước kia không có tước vị tương ứng, không dám quá đắc tội chúng ta, cho nên trong gia tộc thi đấu khá qua loa, nhưng lần này bọn hắn có Ngô gia làm chỗ dựa, tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó, hơn nữa ta hoài nghi, lần này sẽ có người Ngô gia âm thầm tham dự.