Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 115 - Chương 115: Ngựa Hạ Đẳng (2)

Chương 115: Ngựa Hạ Đẳng (2) Chương 115: Ngựa Hạ Đẳng (2)

Hắn dừng một chút, sau đó thần sắc phức tạp nhìn Tổ An:

- Hơn nữa lần này còn có hắn tham dự, chúng ta chưa chiến đã thua một trận.

Tổ An trợn tròn mắt, ta đang ăn bám ngon lành, sao bỗng nhiên liên lụy ta vào làm gì:

- Cái kia, ta không phải tu luyện giả, cũng phải lên trận sao?

Sở Trung Thiên đáp:

- Gia tộc thi đấu, dựa theo quy định, đệ tử mỗi nhà đều phải ra sân, bây giờ ngươi là cô gia của nhà chúng ta, coi như chúng ta không phái ngươi ra sân, Ngô gia, Viên gia cũng sẽ không đồng ý, Thái Thú đại nhân cũng sẽ lên tiếng can thiệp, lần này gọi ngươi tới kỳ thật chính là nói với ngươi chuyện này, để ngươi có tâm lý chuẩn bị.

Sở Hoàn Chiêu lo lắng:

- Hôm nay ở trong học viện, Viên Văn Đống luôn miệng nói muốn phế hắn, phái tỷ phu lên đài, chẳng phải là để hắn chịu chết?

- Như vậy vừa vặn.

Sở Sơ Nhan đáp.

Tổ An giật nảy mình, nghĩ thầm coi như ngươi không vừa ý ta, cũng không cần dùng loại biện pháp này mưu sát thân phu chứ.

Sở Hoàn Chiêu cũng ngây ngẩn cả người, có chút khó tin nhìn nàng:

- Tỷ tỷ ngươi...

Sở Trung Thiên lại lên tiếng:

- Nghe nàng nói xong, xưa nay Sơ Nhan sẽ không nói nhảm.

Lúc này Sở Sơ Nhan mới chậm rãi nói:

- Trong hàng đệ tử Viên gia, lấy Viên Văn Đống xuất sắc nhất, nghe nói gần đây đã đột phá đến Ngũ phẩm, mặc dù ta không sợ hắn, nhưng đệ tử khác trong gia tộc không người nào là đối thủ của hắn. Viên gia cũng không ngốc đến phái hắn giao đấu với ta, như vậy chú định hắn sẽ thắng một trận, như vậy lãng phí cao thủ, còn không bằng để gia hỏa này lên, dù sao mặc kệ hắn đối đầu với ai cũng sẽ thua, đối đầu với Viên Văn Đống, còn có thể giúp chúng ta tranh thủ cơ hội.

Tổ An đại khái nghe rõ, nàng dùng chính là sách lược Điền Kỵ đua ngựa, lấy ngựa hạ đẳng phe mình đối đầu... A phi, con mẹ nó ta mới không phải ngựa hạ đẳng, nếu là ngựa chiến ngược lại có thể suy tính một chút.

Sở Hoàn Chiêu lo lắng:

- Nhưng như thế không phải hắn sẽ rất nguy hiểm?

Sở phu nhân hơi nhíu mày, sao hôm nay nhị nữ nhi quan tâm phế vật kia như vậy.

Sở Sơ Nhan đáp:

- Yên tâm, ta sẽ an bài hắn ở cuối cùng, đến phiên hắn đại cục đã định, hắn lên hay không đều là râu ria, trận đó tự nhiên là không cần đánh.

Sở Hoàn Chiêu nháy nháy mắt:

- Vậy vạn nhất đến trận của hắn còn không phân ra thắng bại thì sao?

Sở Sơ Nhan sửng sốt, sau đó lắc đầu:

- Yên tâm, không có trùng hợp như vậy.

Ngươi cứ lập flag đi!

Tổ An âm thầm nhả rãnh, cuối cùng nói:

- Coi như không phân ra thắng bại cũng không sao, từ trước tới giờ nhân vật chính đều là người ra sân cuối cùng, đến lúc đó ta nhất định sẽ mang về cho Sở gia một trận thắng lợi.

Hắn mới mấy ngày đã từ một củi mục tu luyện đến Tam phẩm, còn có nửa tháng, thực lực của hắn khẳng định còn đề cao một đoạn, coi như không tới Ngũ phẩm, lấy hắn mấy thủ đoạn hack của hắn, tính toán sách lược một chút vẫn có biện pháp thắng.

Nghe hắn nói, lông mày của Sở phu nhân lập tức nhíu lại:

- Tổ An, Nhan nhi đã gả cho ngươi, chuyện trước kia ta không nói nhiều, nhưng ngươi có thể sửa đổi tật xấu nói mạnh miệng hay không? Một nam nhân không sợ hắn không có bản lãnh, chỉ sợ hắn không thể cước đạp thực địa. Viên Văn Đống là ai, người ta đã đến Ngũ phẩm, là cường giả có thể điều khiển nguyên tố, ngươi còn muốn đánh với hắn, còn muốn thắng hắn? Hừ!

Nói xong trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.

Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +763!

Tổ An nhún vai, cũng không giải thích cái gì.

Xem ra thành kiến của Sở phu nhân với hắn còn không nhỏ, nghĩ tới đây hắn hơi nhức cả trứng, mọi người đều nói mẹ vợ nhìn con rể càng xem càng thích, sao đến nơi mình lại hoàn toàn thay đổi chứ.

Sở Trung Thiên cũng đứng lên nói:

- Tiểu An, ta biết ngươi cũng là muốn vì Sở gia ra một phần lực, tâm rất tốt, nhưng... Ai, ngươi không cần nghĩ chuyện này quá nhiều, sự tình thi đấu tự có chúng ta an bài.

Nói xong hắn cũng đứng dậy rời đi, nhìn thần sắc vội vàng của hắn, hiển nhiên là đuổi theo lão bà.

Tổ An không thể không nhả rãnh, nhạc phụ tiện nghi này điển hình là loại sợ vợ, bất quá tính tình không tệ, đối với hắn cũng coi như ôn hoà.

Sở Hoàn Chiêu đang hứng thú bừng bừng đến tìm hắn, ai biết bên ngoài truyền đến thanh âm của Sở Trung Thiên:

- Chiêu nhi, mẫu thân tìm con.

- A...

Sắc mặt hưng phấn của Sở Hoàn Chiêu tan biến, có chút bất đắc dĩ nhìn hắn giang tay, sau đó đi ra.

- Ngươi và Hoàn Chiêu quan hệ rất tốt?

Sở Sơ Nhan có chút kinh ngạc hỏi.

Tổ An đắc ý cười nói:

- Lực tương tác của ta luôn không tệ.

Sở Sơ Nhan:

- ...

Nhìn hắn một cái, nàng cũng quay người rời đi:

- Đúng rồi, nhắc nhở ngươi một câu, nam nhân không nên tùy ý hứa hẹn sự tình mình làm không được.

Tổ An không khỏi cảm thán, trong nhà này không có một người tin hắn, nhân sinh thật là tịch mịch như tuyết nha.

Chợt hắn nhớ tới một việc, vội vàng đuổi theo:

- Lão bà lão bà...

Sở Sơ Nhan quay người:

- Ngậm miệng! Trước đó đã nói không cho phép ngươi gọi ta như vậy.

- Trước ngươi nói chỉ không cho phép gọi nương tử nha.

Chú ý tới lông mày của đối phương muốn nhíu lại, sắp nổi giận, Tổ An vội vàng đổi giọng.

- Vậy ta gọi ngươi Nhan nhi?

Sở Sơ Nhan:

- ...

Nàng nghĩ thầm cha mẹ ta gọi ta như vậy, ngươi cũng gọi như vậy, sao nghe thấy là lạ như thế, nhưng nếu không cho phép hắn gọi, chẳng lẽ để hắn một mực hô lão bà.

- Ai, ngươi có biết xấu hổ hay không, cả ngày giống như con ruồi vây quanh ở bên người tiểu thư.

Bình Luận (0)
Comment