Cảm nhận được bản nguyên trong cơ thể bắt đầu chảy về phía đối phương, trong mắt nữ tử lóe lên vẻ dứt khoát, đã như vậy, mọi người đồng quy vu tận đi!
Tổ An nắm chắc thắng lợi trong tay, vừa thoáng thở phào, lúc này mới phát hiện nữ tử trong ngực mình có mái tóc dài như thác nước.
- ...
Đột nhiên hắn cảm giác nhức cả trứng, lũ lụt vào Miếu Long Vương rồi!
Nói cho cùng vẫn là do không gian trong hòn non bộ quá nhỏ hẹp, quá mờ, mình cũng nhìn không rõ lắm, lại thêm vừa rồi sinh tử một đường, cũng không rảnh cố kỵ nhiều.
Hắn vội vàng dừng hấp thu bản nguyên của đối phương, hỏi:
- Ngươi là Vân Gian Nguyệt?
Nữ tử kia nghe được cái tên này, ánh mắt càng kiên định, lấy nàng kiêu ngạo, sao có thể trở thành tù nhân mặc người làm nhục?
Cảm nhận được lực lượng trong cơ thể nàng tựa hồ dời sông lấp biển, Tổ An giật mình, vội vàng nói:
- Ta là bằng hữu của Thu Hồng Lệ.
- Hồng Lệ?
Nữ tử sững sờ, hiển nhiên không ngờ đối phương sẽ nhắc đến đồ đệ của mình.
Cảm nhận được lực lượng trong cơ thể nàng hơi chậm lại, Tổ An buông lỏng một hơi:
- Đúng vậy, vừa rồi ta đã nàng cứu ra khỏi cung, nàng ủy thác ta tới cứu ngươi.
- Lúc nào Hồng Lệ lại nhận biết Tú Y Sứ Giả?
Trong lòng Vân Gian Nguyệt hơi động.
- Ngươi chính là người ở Đông Cung tiếp ta một kiếm?
Lấy thân phận và ánh mắt của nàng, Kim bài Ngân bài hay Đồng bài, đối với người bình thường có lẽ khác nhau rất lớn, nhưng đối với nàng mà nói lại không khác biệt, đều chỉ là Tú Y Sứ Giả, chó săn của Hoàng Đế mà thôi, sẽ không tận lực đi ghi nhớ.
Tổ An ngượng ngùng cười cười:
- Trí nhớ của tiền bối thật tốt.
Lúc này Vân Gian Nguyệt đã tin chín phân:
- Hừ, sớm biết lúc đó một kiếm giết ngươi, sẽ không đến mức hiện tại ủ thành họa lớn.
Nàng cũng rất phiền muộn, trước đó nàng có thể tùy ý ngược đối phương, kết quả phong thủy luân chuyển, nhanh như vậy lại bị đối phương khống chế.
Tổ An giật mình, nghe ra ý ngầm trong lời nói của nàng:
- Lúc đó tiền bối thủ hạ lưu tình?
Vân Gian Nguyệt cười lạnh:
- Nếu không phải lúc đó bổn tọa phát giác được ngươi thi triển Minh Kính Phi Đài, ngươi cho rằng ngươi còn mạng?
Minh Kính Phi Đài là tuyệt kỹ của nàng, chỉ truyền thụ cho đồ đệ Thu Hồng Lệ, cho nên lúc đó thấy hắn thi triển ra cũng bị kinh ngạc, khống chế phi kiếm đi lệch mấy tấc.
Tổ An nghĩ mà sợ nói:
- Xem ra vận khí của ta coi như không tệ.
Vân Gian Nguyệt đang muốn nói gì, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng quát của thị vệ:
- Ai ở đó?
Toàn thân Vân Gian Nguyệt căng cứng, mới vừa cùng Tổ An đại chiến, trước đó nàng miễn cưỡng áp chế thương thế lại bạo phát, lúc này nàng nhiều lắm chỉ tương đương võ giả cấp thấp, thật xung đột với những thị vệ như lang như hổ kia, dù mình mượn nhờ nhãn lực và kỹ xảo của cao thủ, cũng rất khó chạy thoát.
Huống chi còn dễ dàng dẫn tới thị vệ khác, đến lúc ấy toàn bộ cao thủ của hoàng cung truy sát, nàng sẽ chết chắc.
Tuy không nguyện ý thừa nhận, nhưng bây giờ chỉ có dựa vào nam nhân này.
Cảm giác được đội thị vệ kia đề phòng đi về phía bên này, nghe tiếng bước chân tới gần, trái tim của Vân Gian Nguyệt nhảy lên cổ họng.
Từ khi nàng tu vi đại thành, đã bao lâu không có loại cảm giác sợ hãi này?
Đúng lúc này, bỗng nhiên có hai con mèo nhảy ra ngoài, meo meo nhìn những thị vệ kia kêu to vài tiếng.
Tiếng mèo cái kêu càng thê lương, khiến lòng người run rẩy.
Đội thị vệ kia cười ha ha:
- Nguyên lai là mèo cái phát xuân, đang tìm mèo đực làm việc ấy.
- Vừa rồi ngươi rống chỉ sợ hủy chuyện tốt của chúng, cẩn thận buổi tối nó tới tìm ngươi.
- Thôi đi, nếu là Miêu Nương của Yêu tộc ta ngược lại rất hoan nghênh.
...
Đám người vừa nói vừa cười rời đi, hiển nhiên chỉ nghĩ thanh âm vừa rồi là hai con mèo làm ra, sau đó đi chỗ khác tuần tra.
Sắc mặt của Vân Gian Nguyệt lại tái xanh, bởi vì hiện tại nàng đang ôm một nam nhân, những người kia nói nghe giống như nói nàng vậy.
- Mèo kia là ngươi làm?
Đợi những người kia đi qua, nàng tức giận hỏi.
- Ừm.
Tổ An nhìn ấn ký Ngọc Tông trên tay, tuy cái đồ chơi này không có năng lực chiến đấu, nhưng phụ trợ rất hữu dụng, khống chế hai con mèo hấp dẫn lực chú ý của những thị vệ tuần tra, cũng không phải rất khó.
- Vậy vì sao phải cố ý dùng một đực một cái?
Vân Gian Nguyệt cau mày hỏi.
- Ách, vừa vặn phụ cận có hai con, nghĩ một con gây ra động tĩnh không đủ.
Tổ An hơi kinh ngạc, nữ nhân này thật kỳ quái, không nghĩ vì sao ta có thể khống chế những con mèo kia, vốn hắn còn đang nghĩ cách qua loa, hiện tại lại bớt việc.
Sau khi nói xong, bỗng nhiên hắn sửng sốt, trước đó một mực căng thẳng, nên còn không ý thức được, hiện tại nguy cơ thoáng qua, hắn ngạc nhiên phát hiện trước ngực thật mềm.
Quả nhiên không hổ là sư phụ, thân thể của ngự tỷ thành thục mềm mại, giống như đào mật chín mọng.
Chóp mũi còn có thể ngửi được trong không khí dập dờn mùi thơm, đối phương đi ám sát, chắc chắn sẽ không bôi hương phấn, đây chính là mùi thơm cơ thể tự nhiên.
Không giống kiếp trước, nữ nhân chỉ giỏi ngâm hóa chất giả mùi thơm cơ thể, đây là mùi thơm thân thể chân thật.
Đây là thế giới tu hành, tu hành tới trình độ nhất định, tạp chất trong cơ thể bị thối luyện sạch sẽ, hơn nữa có thể làm được không nhiễm trần thế, dù một tháng không tắm rửa cũng sạch sẽ.
Đương nhiên đại đa số võ giả không phải sinh ra đã là võ giả cao cấp, những năm đầu vẫn như người bình thường, sẽ tắm rửa thay quần áo, sau khi hình thành thói quen, dù ngày sau tu vi cao, cũng sẽ bản năng giữ lại những thứ này.
- Ngươi ôm đủ chưa?