Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1134 - Chương 1134: Nhân Gian Phú Quý Hoa (2)

Chương 1134: Nhân gian phú quý hoa (2) Chương 1134: Nhân gian phú quý hoa (2)

Lúc này thanh âm lạnh lùng của Vân Gian Nguyệt truyền đến, bởi vì nàng cảm nhận được bàn tay kia đang nhẹ nhàng bóp lấy mông mình.

Tổ An ngượng ngùng cười một tiếng, vội vàng buông tay ra:

- Trước đó không nhận ra ngươi, có chỗ mạo phạm, mong tỷ tỷ thứ lỗi.

- Tỷ tỷ?

Biểu lộ của Vân Gian Nguyệt có chút cổ quái.

- Hồng Lệ gọi bổn tọa sư phụ, ngươi là bằng hữu của Hồng Lệ, ta coi như cũng là trưởng bối của ngươi, hô một tiếng tiền bối không thiệt thòi nha.

Tổ An cười ha ha:

- Hồng Lệ gọi ngươi sư phụ, ta gọi ngươi tỷ tỷ cũng không xung đột, về sau chúng ta mỗi người tự luận.

Vân Gian Nguyệt:

- ...

Nàng lười dây dưa chuyện này với hắn, chậm rãi đi ra ngoài, không gian này nhỏ hẹp, khí tức nam tử gần trong gang tấc để nàng có chút không được tự nhiên.

Đáng tiếc nàng đánh giá thấp thương thế của mình, vừa rồi bị đối phương ôm còn có vật chèo chống, hiện tại một mình hành tẩu, vừa bước chân, nàng liền cảm giác đầu choáng váng, dưới chân như nhũn ra, không khỏi té ngã xuống.

- Cẩn thận!

Tổ An vội vàng đỡ nàng.

- Cảm ơn!

Vân Gian Nguyệt cũng thoải mái, không có bởi vì đối phương dìu nàng mà thẹn thùng tức giận.

- Ngươi bị thương nghiêm trọng như vậy?

Tổ An lo âu hỏi.

- Vốn đang tốt, nhưng vừa rồi cùng ngươi giao thủ, kéo theo thương thế, hiện tại áp chế không nổi.

Vân Gian Nguyệt thuận thế dựa vào hòn giả sơn, sắc mặt có chút tái nhợt.

Bởi vì trên khăn che mặt có vết máu làm nàng không thoải mái, nên tiện tay hái xuống.

Hai con mắt của Tổ An mở thật to, tuy trước đó gặp qua tuyệt đại phong hoa của nàng, suy đoán dưới khăn che mặt hẳn sẽ nhìn rất đẹp, nhưng không nghĩ tới sẽ đẹp mắt như vậy.

Trên mặt nàng không có vẻ ngây ngô của thiếu nữ, ngược lại tản ra phong vận đặc thù của nữ nhân thành thục, chính là trạng thái mê người nhất của một nữ nhân.

Vốn cho rằng nàng thân là giáo chủ Ma giáo, nhất định sẽ là loại tướng mạo bá khí lộ ra, khí chất hơi chút nam tính.

Nhưng trên thực tế lại hoàn toàn không phải, ngược lại, tướng mạo của nàng ôn nhu diễm lệ, môi đỏ như son, cái cổ thon dài trắng nõn, bộ ngực căng tròn theo hô hấp gấp rút, hình thành biên độ hoàn mỹ nhất, đủ để câu ra xúc động nguyên thủy nhất dưới đáy lòng nam nhân.

Dù mặc y phục dạ hành cũng có thể rõ ràng cảm giác được vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, bờ mông nở nang gợi cảm, cả người như thành thục sắp chảy ra nước, không một chỗ không có sức dụ dỗ.

Nhân gian phú quý hoa!

Trong đầu Tổ An lóe lên năm chữ này, nàng thực quá xinh đẹp, giống như mẫu đơn ung dung hoa quý.

Nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại có đôi mắt xuất trần, ánh mắt nàng cực kỳ thanh tịnh thâm thúy, như trăng sáng trên trời, tuy mỹ lệ, lại như trên đám mây nhìn xuống nhân gian, có một loại cảm giác xa cách hư vô mờ mịt.

Theo lý thuyết hai loại khí chất hoàn toàn khác biệt, nhưng ở trên người nàng lại hoàn mỹ đan xen, nếu đôi mắt ít thanh lãnh, mọi người sẽ cảm thấy nàng là một vưu vật, bạn hoàn mỹ trên giường, thoáng cái kéo thấp phong cách của nàng; nhưng nếu thiếu phần xinh đẹp thành thục kia, cả người nàng lại lộ ra quá hư vô mờ mịt, bất cận nhân tình.

- Nếu không phải ngươi là bằng hữu của Hồng Lệ, ngày bình thường nam nhân dám nhìn bổn tọa như vậy, ánh mắt sớm đã bị móc xuống.

Vân Gian Nguyệt phảng phất như nói một việc nhỏ không có ý nghĩa, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân lại có một loại khí tức không giận tự uy.

Tổ An nhịn không được lẩm bẩm:

- Bây giờ ngươi đánh không lại ta.

- Ngươi nói cái gì?

Vân Gian Nguyệt nhướng mày, ánh mắt có chút nguy hiểm.

Tổ An lập tức sửa lời:

- Ta là kêu oan thay những đồng đội năm đó bị ngươi móc mắt nha, người ta nhìn ngươi chưa chắc bởi vì trong lòng làm loạn, mà bởi vì tỷ tỷ ngươi thật xinh đẹp, ngay cả kỳ nam tử nhìn quen sắc đẹp như ta cũng khó dời mắt, huống chi là những gia hỏa chưa thấy qua việc đời kia. Bọn họ rõ ràng đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất thế gian, lại bị móc mắt, không khỏi quá đáng thương.

- Ngươi đang dạy bổn tọa làm việc?

Vân Gian Nguyệt mặt không biểu tình.

- Ách.

Tổ An nhất thời nghẹn lời, theo không kịp mạch suy nghĩ của nàng.

- Chẳng lẽ ngươi nghe không ra ta đang quanh co lòng vòng tán thưởng mỹ mạo của ngươi?

- Ngươi đã nói bọn họ thưởng thức tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất thế gian, vậy đời này của bọn hắn cũng đáng, cần gì còn giữ ánh mắt đi xem đồ vật xấu xí khác.

Vân Gian Nguyệt lạnh nhạt nói.

Tổ An trợn mắt hốc mồm:

- Ngươi nói thật có đạo lý, ta lại không cách nào phản bác.

- Tú Y Sứ Giả miệng lưỡi trơn tru giống như ngươi, bổn tọa còn là lần đầu tiên gặp.

Bỗng nhiên Vân Gian Nguyệt ngừng lại, hỏi.

- Ngươi chính là dùng những hoa ngôn xảo ngữ này lừa gạt Hồng Lệ?

Tổ An thở dài một hơi:

- Tỷ tỷ không khỏi quá xem thường đồ đệ mình, Hồng Lệ là loại người sẽ bị hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt?

Vân Gian Nguyệt liếc hắn một cái:

- Bởi vì biết nàng không phải, bổn tọa mới nhẫn nại tính tình nói nhiều lời với ngươi như vậy.

Tổ An:

- ...

Đại tỷ, ngươi nói chuyện như vậy rất dễ không có bằng hữu.

Sau đó hắn dứt khoát không mở miệng.

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, Vân Gian Nguyệt rốt cục nhịn không được cau mày:

- Chẳng lẽ ngươi định cùng ta một mực đứng ở chỗ này? Nếu bổn tọa đoán không sai, rất nhanh sẽ có thị vệ tuần tra tới.

Tổ An cười nói:

- Liên quan gì đến ta? Dù sao cũng không phải đến bắt ta.

Nữ nhân, đã rơi xuống kết cục này, còn một bộ cao cao tại thượng, ta sẽ không nuông chiều ngươi.

Đạo lý liếm chó chết không yên lành hắn vẫn hiểu.

- Ngươi đang chờ ta cầu ngươi?

Phảng phất như nhìn thấu tâm tư của hắn, trên mặt Vân Gian Nguyệt có ý cân nhắc.

Bình Luận (0)
Comment