- Ta không phải, ta không có, chớ nói nhảm.
Tổ An trực tiếp phủ nhận.
- Đương nhiên nếu ngươi nói lời dễ nghe, cũng không phải không thể được...
Vân Gian Nguyệt khẽ cười một tiếng:
- Không thành vấn đề, thời điểm thị vệ đến, ta sẽ nói ngươi là đồng đảng của ta, ngươi sử dụng đặc quyền của Kim bài Tú Y Sứ Giả thả chúng ta vào, lời này có dễ nghe hay không?
Tổ An:
- ...
Ngươi ngưu bức!
Rơi vào đường cùng hắn đành phải nói:
- Hiện tại đoán chừng rất khó đưa ngươi ra cung, ngươi tới chỗ ta tránh một chút, chờ thương thế dưỡng tốt lại rời đi.
Biện pháp đưa Thu Hồng Lệ đi rất khó dùng lần thứ hai, lại thêm bây giờ Tả Hữu Vệ tướng quân, Chu Tà Xích Tâm, Du Kích tướng quân… đều mang nhân mã bản bộ trắng trợn lùng bắt trong hoàng cung, hơi không chú ý sẽ gặp phải bọn họ, bây giờ Vân Gian Nguyệt bị thương nặng, chỉ sợ ngay cả thành cung cũng không nhảy qua được.
Vân Gian Nguyệt cũng không cự tuyệt:
- Được.
Tổ An ra ngoài nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy người, sau đó quay đầu vẫy tay:
- Mau ra đây.
Vân Gian Nguyệt đứng dậy, bỗng nhiên lắc lắc, hiển nhiên vẫn còn có chút đầu váng mắt hoa.
Tổ An nhướng mày:
- Ta dìu ngươi đi.
Biết nàng sẽ không cho mình ôm, hắn cũng không có tự chuốc nhục nhã.
Vân Gian Nguyệt gật đầu, chậm rãi tay đưa qua.
Tổ An:
- ...
Cái tư thế này như nàng là phi tần xuất hành, ta là tiểu thái giám vịn tay vậy.
Được rồi, nể tình Hồng Lệ, nhịn ngươi một lần.
Hắn duỗi tay vịn đối phương, chậm rãi đi đến nơi ở của mình.
- Tương lai thương thế của ngươi khôi phục, sẽ không bởi vì ta nắm tay ngươi mà lấy oán báo ân tới giết ta chứ?
Có câu một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, trước đó ở chỗ Hoàng Hậu và Thái Tử Phi không cẩn thận tiếp xúc thân thể, kết quả dẫn tới một đống lớn phiền phức, hắn cũng không muốn mệt mỏi cứu người, kết quả một chút chỗ tốt cũng không vớt được, ngược lại chỉ có phiền phức.
- Tại sao ta phải giết ngươi?
Vân Gian Nguyệt có chút kỳ quái liếc hắn.
- Bởi vì ngươi nắm tay ta?
Bây giờ đến phiên Tổ An giật mình:
- Chẳng lẽ thường xuyên có nam nhân nắm tay ngươi?
Đã thành thói quen?
Nghĩ đến nàng xuất thân Ma giáo, chuyện này tựa hồ cũng không có gì, bất qua trong lòng không thoải mái là chuyện gì xảy ra.
Ai, thói hư tật xấu của nam nhân, nhìn thấy mỹ nữ thì ước gì là của riêng mình.
- Ta ngược lại có chút muốn bởi vì câu nói này mà giết ngươi.
Vân Gian Nguyệt hừ lạnh.
Nghe vậy, Tổ An ngược lại cao hứng, không người sờ vuốt qua, rất tốt, rất tốt.
Vân Gian Nguyệt cau mày nói:
- Đừng có nói nhãm, bây giờ trong hoàng cung khắp nơi đều là thị vệ điều tra, đừng để đụng vào bọn họ.
Ngày bình thường thần niệm của nàng tràn ra, phương viên hơn mười dặm đều không thể gạt được tai mắt của nàng, đáng tiếc bây giờ trọng thương, đã không có năng lực này.
Thói quen ngày bình thường dùng thần niệm cảm ứng địch nhân, hiện tại nàng cảm giác mình như người mù kẻ điếc, rất không được tự nhiên.
Tổ An cười cười:
- Yên tâm, xung quanh không có người.
Vân Gian Nguyệt nghi hoặc, không hiểu tự tin của hắn đến từ chỗ nào, chẳng lẽ tu vi của hắn cũng đến cấp độ thần niệm ngoại phóng?
Nhưng một đường đi xuống, nàng lại không thể không bội phục, nhiều lần Tổ An kéo nàng trốn đến một bên, mới đầu nàng còn tưởng đối phương cố ý chiếm tiện nghi, bất quá nhìn thấy thị vệ lập tức xuất hiện thì minh bạch.
Liên tiếp nhiều lần, mỗi lần đều có thể sớm tránh né, phảng phất như sớm biết phương vị của bọn họ.
Vân Gian Nguyệt nhịn không được hỏi:
- Ngươi đến cùng là làm sao làm được?
Tổ An mỉm cười:
- Bí mật.
Hắn đương nhiên không có cách nào thần niệm ngoại phóng, nhưng hắn có thể dùng thủ đoạn khác đạt tới hiệu quả tương tự.
Chính là Ngọc Tông trên tay, hắn có thể khống chế động vật xung quanh, trong hoàng cung diện tích phủ xanh rất lớn, khắp nơi đều là cây cối hoa cỏ, các loại mèo, chuột, chim nhỏ không ít, thị vệ lại không phòng bị chúng, ai biết những động vật này thành tai mắt của người khác.
Mượn nhờ những động vật này, Tổ An luôn có thể sớm phát hiện bóng dáng của thị vệ, cho nên dù bây giờ trong hoàng cung trắng trợn lùng bắt, hắn vẫn bình an dẫn Vân Gian Nguyệt về chỗ ở của mình.
Thấy hắn thần bí, Vân Gian Nguyệt cũng không tiện hỏi, đối với võ giả mà nói, rất nhiều kỹ năng đều là thủ đoạn bảo mệnh, xác thực không tiện tiết lộ cho ngoại nhân.
Nàng suy nghĩ tương lai tìm cơ hội hỏi đồ đệ ngoan, xem đối phương có biết hay không.
Tổ An dùng lệnh bài mở cấm chế, mời Vân Gian Nguyệt vào:
- Nơi này là chỗ ở của Kim bài Tú Y Sứ Giả, bình thường không có người tới, ngươi cứ an tâm ở chỗ này dưỡng thương.
Hắn cố ý nâng lồng ngực, muốn nghe đối phương sợ hãi thán phục, sau đó thuận thế khoác lác một chút, ai biết đối phương căn bản không thèm để ý.
- Đa tạ.
Vân Gian Nguyệt nhìn bốn phía, nơi này xác thực rất bí mật, rất thích hợp nàng tránh né.
Thấy nàng không phối hợp, Tổ An mất hết cả hứng:
- Đúng rồi, sao ngươi lại trốn ở chỗ kia, chỗ đó cách ngự thư phòng của Hoàng Thượng không quá xa, ngươi không sợ bị phát hiện?
Vân Gian Nguyệt chậm rãi ngồi xuống, dù bị thương nặng, nhưng tư thái của nàng vẫn không thể bắt bẻ, ngồi ở chỗ đó thân eo thẳng tắp, càng có vẻ ngực to eo nhỏ, đặc biệt là đường cong giữa mông eo, cực kỳ mê người.
Nàng khẽ mở môi son, trong thanh âm mềm mại đáng yêu lại mang theo một tia thanh lãnh:
- Địa phương nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cũng bởi vì rất gần ngự thư phòng, cho nên những thị vệ kia mới vô ý thức xem nhẹ nơi đó, lại thêm ta lấy Minh Kính Phi Đài che dấu khí tức, muốn giấu diếm tai mắt của những người kia không khó. Đương nhiên...