Sau đó hắn chủ động mở miệng:
- Lần này Hoàng Thượng cực kỳ tức giận, đồng thời kỳ quái tại sao thích khách lại bắt lấy thời cơ chính xác như vậy, thời điểm Hoàng Thượng xuất cung liền ra tay.
Trong lòng Chu Tà Xích Tâm hơi động, theo lời hắn nói tiếp:
- Sự kiện này thật có chút quỷ dị, theo lý thuyết biết Hoàng Thượng rời cung chỉ có mấy người.
Tổ An thở dài:
- Cho nên Hoàng Thượng lệnh ta tra đến cùng là ai tiết lộ phong thanh.
Dù Chu Tà Xích Tâm đã ẩn ẩn đoán được chân tướng, nhưng nghe vậy sắc mặt vẫn biến hóa, Hoàng Đế vòng qua hắn, trực tiếp để thủ hạ của hắn tra, nói rõ là ngay cả hắn cũng hoài nghi.
Mặc dù biết chủ tử của mình tâm tính nghi ngờ, nhưng thời điểm thật buông xuống bản thân, thì vẫn có chút không vui.
- Ta cũng là một trong những người bị tình nghi, ngươi nói những thứ này, không sợ ta biết trước xóa bỏ tất cả dấu vết sao?
Chu Tà Xích Tâm đánh giá tên thủ hạ mới đến này, trên đường vào kinh, hắn cũng có chút bội phục tâm thái núi lở ở trước mặt mà không sợ hãi của đối phương, đằng sau một loạt sự tình để hắn càng thưởng thức, cho nên Hoàng Đế muốn phá lệ cho
Tổ An thân phận Kim bài, hắn cũng không phản đối.
Tổ An cười khổ nói:
- Trong thiên hạ, luận trung thành tuyệt đối với Hoàng Thượng, trừ Đại thống lĩnh ra thì không còn ai khác. Lại nói, trên đường lên kinh được Đại thống lĩnh chiếu cố, ta tương đối rõ phẩm tính của ngài, làm sao có thể tư thông thích khách.
Vân Gian Nguyệt trốn ở sau màn che trợn mắt, gia hỏa này thật biết nịnh hót, nghe cũng thấy buồn nôn.
Mặc dù biết đối phương hơn phân nửa là vuốt mông ngựa, nhưng Chu Tà Xích Tâm vẫn rất hưởng thụ:
- Ta xác thực không thẹn với lương tâm, có thể được Tổ huynh đệ tín nhiệm, Chu Tà vô cùng cảm kích.
Đồng thời âm thầm thổn thức, Tổ An ở chung không bao lâu cũng tín nhiệm hắn, hiệu trung với Hoàng Đế lâu như vậy lại hoài nghi mình.
Tổ An vui vẻ, quả nhiên là thiên xuyên vạn xuyên nịnh nọt không xuôi, trước đó vẫn là Thập Nhất, hiện tại ngay cả Tổ huynh đệ cũng gọi.
Cái chân to này nhất định phải ôm, vừa rồi hắn nói đúng là vuốt mông ngựa, nhưng cũng phát ra từ thực tình.
Hoàng Đế nói rõ là muốn để bọn hắn quản thúc lẫn nhau, nhưng mình lại không phải người ngu trung, cần gì phải hiệu trung với gia hỏa động một tí là muốn giết mình?
Mọi người kết bè kết cánh... Khụ khụ, ngươi tốt ta tốt mọi người cùng tốt không được sao, làm người trọng yếu nhất là vui vẻ.
Cho nên hắn không chút do dự nói rõ ngọn ngành nhiệm vụ mà Hoàng Đế an bài cho Chu Tà Xích Tâm, đối phương có phải tiết lộ bí mật hay không căn bản không quan trọng, mấu chốt là rút ngắn giao tình giữa song phương.
Hơn nữa nếu thật là hắn cấu kết với Ma giáo, mọi người còn là người một nhà nha.
Đương nhiên những lời này hắn không dám nói, hắn và những người kia không có chút giao tình, cũng không rõ nhân phẩm của bọn hắn, mạo muội thân thiết với người mới quen, rất dễ lật xe.
Hắn ho nhẹ một tiếng:
- Đại ca khách khí, nói đến ta còn phải thỉnh giáo đại ca vụ án này nên ra tay như thế nào, phương diện này ngài mới là chuyên gia.
Vân Gian Nguyệt ở sau màn che thần sắc cổ quái, gia hỏa này thật bại hoại, nhanh như vậy đã gọi đại ca, trên đời này chỉ sợ cũng chỉ có hắn dám xưng huynh gọi đệ với Chu Tà Xích Tâm?
Lại nói có phải Hồng Lệ bị da mặt dày hơn tường thành kia lừa gạt hay không.
Ngón tay của Chu Tà Xích Tâm nhẹ nhàng gõ mặt bàn, hiển nhiên là đang suy tư cái gì, nghe vậy đáp:
- Hoàng Thượng đã cố ý để ngươi điều tra, hiển nhiên là không muốn ta nhúng tay, phong cách hành sự của ta quá mức rõ ràng, ngươi học theo sẽ không tốt, rất dễ bị Hoàng Thượng nhìn ra manh mối. Cho nên ngươi cứ yên tâm lớn mật đi thăm dò, về sau cần trợ giúp gì lại nói với ta.
Chú ý tới trong giọng nói của hắn không còn dùng huynh đệ, Tổ An biết vừa rồi chỉ là hắn thất thố, muốn gia tăng độ thiện cảm là một quá trình khá dài, xem ra sau này phải tìm cơ hội mời hắn đi thanh lâu nghe nhạc...
Bất quá sắc mặt của gia hỏa này trắng xám như thế, lại âm nhu, vạn nhất phương diện kia có chút vấn đề, mình làm như vậy không khác gì đá chân ngựa.
Trong đầu hắn nhanh chóng lóe lên rất nhiều suy nghĩ, trên miệng lại không đình trệ:
- Đại ca quả nhiên nhìn xa trông rộng, may mắn có ngươi đề điểm, bằng không ta phạm sai lầm còn không tự biết.
Chu Tà Xích Tâm thở dài:
- Nói quá lời, chúng ta vốn là đồng liêu, vốn cần phải hỗ trợ lẫn nhau, hiện tại đừng nói ngươi đau đầu, ta cũng rất đau đầu, Hoàng Thượng lệnh ta tìm tung tích của nữ thích khách kia, đáng tiếc một chút manh mối cũng không có, nữ nhân kia giống như hư không tiêu thất vậy.
Hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện để tâm tình hắn sa sút, bằng không lấy tính tình của hắn, sẽ không cùng Tổ An nói nhiều như vậy.
Trong lòng Tổ An hơi động:
- Trước đó nghe ngươi nói nữ thích khách tóc dài kia là Vân Gian Nguyệt, giáo chủ Ma giáo?
- Không sai.
Chu Tà Xích Tâm gật đầu.
- Nghĩ đến mấy năm ta nay tự phụ anh hùng, cảm thấy trong kinh thành trừ Hoàng Thượng, người khác đều không để vào mắt, không nghĩ tới lại bại ở trong tay một nữ nhân.
Tổ An an ủi:
- Đại ca không cần uể oải, người ta là giáo chủ Ma giáo, hơn nữa có khi lớn hơn ngươi mấy chục tuổi, thua một lão thái bà cũng không tính oan uổng.
Trong màn che, Vân Gian Nguyệt nhíu mày, biểu lộ có chút cổ quái.
Đến từ Vân Gian Nguyệt, điểm nộ khí +333!
Gia hỏa này quá tiện, lấy công phu dưỡng khí của nàng cũng không chịu nổi.
Chu Tà Xích Tâm mờ mịt nhìn hắn:
- Lão thái bà? Tuy số tuổi thật sự của giáo chủ Ma giáo không ai biết được, nhưng khẳng định không lớn bằng ta, sao có thể là lão thái bà. Nếu nàng thật là nhân vật thế hệ trước, ta thua nàng cũng sẽ không thất lạc như thế.