Tổ An nghe mà tháo mồ hôi, nếu để cho Chu Tà Xích Tâm đi vào phát hiện Vân Gian Nguyệt, vậy thì chết chắc.
Nhưng cấp trên đi ngang qua nhà ngươi, đi vào uống chén nước uống, ngươi có thể cự tuyệt sao.
- Ách, Đại thống lĩnh thực cực khổ...
Trong đầu hắn nhanh chóng xoay chuyển, đang muốn tìm lý do chối từ, đã thấy Chu Tà Xích Tâm đi thẳng vào.
Tổ An:
- ...
Tim hắn sắp nhảy đến cổ họng, thậm chí suy nghĩ, không biết mình liên thủ với Vân Gian Nguyệt, có thể giải quyết hắn hay không?
Có điều hắn lập tức phủ định ý nghĩ này, không nói hiện tại Vân Gian Nguyệt đã trọng thương, coi như nàng còn có lực chiến đấu nhất định, hai người liên hợp cũng rất khó giải quyết nửa bước Đại Tông Sư.
Hơn nữa Chu Tà Xích Tâm còn có thể triệu hoán viện binh trong hoàng cung, đánh với hắn thật sự là hạ hạ sách.
Thấy không cách nào ngăn cản, hắn đành phải cao giọng nói:
- Đại thống lĩnh muốn quang lâm hàn xá, ta tự nhiên hoan nghênh, chỉ là vừa chuyển vào, rất nhiều nơi chưa quét dọn, sợ Đại thống lĩnh không vui.
Hắn cố ý đề cao thanh âm, nhắc nhở Vân Gian Nguyệt ở bên trong, nàng có thể trở thành Đại Tông Sư, hẳn không phải ngu ngốc.
- Đừng khách khí như vậy, về sau đều là đồng liêu.
Chu Tà Xích Tâm có chút hiếu kỳ quay đầu nhìn hắn.
- A, sao ngươi đầu đầy mồ hôi như vậy?
Vừa rồi Tổ An lấy mặt nạ xuống còn chưa kịp mang lên, dù sao Chu Tà Xích Tâm biết thân phận chân thật của hắn, nên không cần giấu diếm.
Tổ An vội vàng nói:
- Là vì lo lắng, hoàng cung cấm địa, vậy mà xuất hiện nhiều thích khách như vậy, luôn cảm thấy có chút rùng mình.
- Sự tình hôm nay xác thực rất không hợp thói thường.
Chu Tà Xích Tâm tràn đầy đồng cảm, đồng thời nhắc nhở.
- Đúng rồi, về sau thời điểm mặc bộ quần áo này thì nhớ mang theo mặt nạ, thân phận chân thật của ngươi không thể lộ ra ngoài sáng.
Tổ An chắp tay:
- Đa tạ Đại thống lĩnh nhắc nhở.
Gia hỏa này vẫn rất quan tâm ta, ân, có thể không ra tay thì tận lực không ra tay với hắn.
Hắn bước vào phòng, quả nhiên không thấy Vân Gian Nguyệt, trong lòng âm thầm buông lỏng, đối phương có Minh Kính Phi Đài ẩn tàng khí tức, chỉ cần không bị Chu Tà Xích Tâm tận mắt thấy, thì có thể lừa dối vượt qua kiểm tra.
Hắn nhanh chóng đảo qua gian nhà, sau cùng ánh mắt rơi vào trên giường, chỗ đó màn che thả xuống, chăn đệm tản ra, phảng phất như vừa rồi có người từ bên trong chui ra.
Hắn thầm khen Vân Gian Nguyệt tỉ mỉ, vừa rồi mình ở bên ngoài nói đang ngủ, nàng liền bố trí tốt sân bãi.
Mặt khác nàng cố ý chỉ kéo nửa bên màn che, nếu như thả xuống hết, bị người nhìn thấy sẽ hoài nghi bên trong giấu thứ gì, nhưng bây giờ nửa mở nửa khép, ngược lại lộ ra rất tự nhiên.
Tổ An đã đoán được Vân Gian Nguyệt hơn phân nửa giấu ở bên kia, nữ nhân này thật thích binh đi nước cờ hiểm.
Hắn vội vàng thay Chu Tà Xích Tâm rót một chén trà:
- Đại thống lĩnh, mời dùng.
Vừa nói vừa tự nhiên đứng đó, ngăn trở tầm mắt của hắn.
- Ngươi cũng ngồi đi, không cần khách khí như vậy.
Chu Tà Xích Tâm cầm chén trà tùy ý nhấp một ngụm liền để xuống.
Trong lòng Tổ An hơi hồi hộp, đối phương hiển nhiên không phải đến uống nước, vậy rốt cuộc có mục đích gì.
Chu Tà Xích Tâm muốn nói lại thôi, hiển nhiên đang suy tư làm sao tổ chức lời nói, bỗng nhiên cái mũi hắn ngửi ngửi:
- A, tại sao có hương khí của nữ tử?
Nghe hắn hỏi, da đầu Tổ An run lên, thấy đối phương đứng dậy đánh giá xung quanh, hắn vội vàng nói:
- Có thể là vừa rồi ở Đông Cung cứu Thái Tử Phi ôm nàng một chút, nhiễm chút hương khí trên người nàng.
Chu Tà Xích Tâm nhướng mày:
- Thế nhưng cái này không giống mùi thơm trên người Thái Tử Phi.
Tổ An thầm mắng, đều nói nữ nhân mẫn cảm với mùi thơm của nữ nhân khác nhất, ngươi làm nam nhân cũng như vậy?
Hắn vội vàng bổ cứu:
- Trước đó còn ở Khôn Ninh Cung cứu Hoàng Hậu, có thể là do mấy loại vị đạo hỗn hợp.
Chu Tà Xích Tâm gật đầu, tiếp nhận loại giải thích này, hắn biết Hoàng Hậu thích đốt các loại đàn hương quý giá, hỗn hợp lại xác thực rất khó phân biệt.
Tổ An lo lắng hắn tiếp tục đặt câu hỏi, chủ động xuất kích:
- Tựa hồ Đại thống lĩnh rất quen thuộc mùi thơm của Thái Tử Phi.
- Chúng ta làm ngành này, tự nhiên mẫn cảm với các loại mùi hương...
Đột nhiên sắc mặt của Chu Tà Xích Tâm cứng đờ, thấp giọng quát.
- Lời này không thể nói lung tung được, ngươi không phải muốn giết ta đó chứ?
Tổ An cười ngượng:
- Đại thống lĩnh, ta tuyệt đối không có ý này.
Nhìn thấy hắn bị dọa tái mặt, trong lòng không khỏi dễ chịu, từ đầu đến cuối đều là ngươi dọa ta, cũng nên đến phiên ta dọa ngươi một chút.
Chu Tà Xích Tâm hừ một tiếng:
- Nói đến tiểu tử ngươi đúng là phúc phận thâm hậu, hôm nay lại đồng thời cứu Hoàng Hậu, Thái Tử và Thái Tử Phi, ngày sau tiền đồ bất khả hạn lượng.
Tổ An cười khổ nói:
- Đừng nói nữa, xém chút bởi vì chuyện này mà rơi đầu.
Chu Tà Xích Tâm khẽ giật mình:
- Có ý gì.
Tổ An nói:
- Vừa rồi bị Hoàng Thượng lưu lại, hắn biết ta ôm Thái Tử Phi, muốn chém tay ta...
Sắc mặt Chu Tà Xích Tâm cổ quái:
- Thỏa mãn đi, ngươi ôm Thái Tử Phi còn có thể nhảy nhót tưng bừng, đã tính Hoàng Thượng khai ân rồi.
- Nào có dễ dàng như vậy, Hoàng Thượng để ta lập công chuộc tội, nếu tra không ra cái gì mà nói, ta vẫn khó thoát khỏi cái chết.
Tổ An cố ý dẫn đề tài tới chuyện này.
- Ồ? Lập công chuộc tội?
Thần sắc của Chu Tà Xích Tâm khẽ biến.
Thấy hắn muốn hỏi lại không tiện, Tổ An âm thầm bật cười, trải qua bối rối lúc đầu, hắn đã dần dần tỉnh táo lại.
Vì sao Chu Tà Xích Tâm lại đến tìm hắn, vừa vặn đi ngang qua, ai tin, khẳng định là có mục đích, bộ dáng vừa rồi hắn muốn nói lại thôi kia, lại thêm lúc gần đi kỳ quái liếc nhìn mình một cái, đã chứng minh rất nhiều thứ rồi.