Đợi Chu Tà Xích Tâm rời đi, Tổ An đóng cửa thật kỹ, Vân Gian Nguyệt đã ngồi ở cạnh giường, khinh bỉ liếc hắn một cái:
- Nịnh hót.
- Ngươi biết cái gì, cái này gọi là nhân tình thế thái, nói vài lời êm tai lại không tổn thất gì, còn có thể giữ gìn mối quan hệ, cớ sao mà không làm.
Tổ An không vui phản bác.
Vân Gian Nguyệt lạnh nhạt nói:
- Đó là vì ngươi quá yếu, chỉ nghĩ những thứ bàng môn tả đạo này, ngươi đủ mạnh mà nói, gặp bất kỳ nan đề nào cũng có thể một kiếm trảm sát, cần gì đi nịnh nọt người khác.
Tổ An trợn mắt:
- Vậy ngươi đi trảm Hoàng Đế cho ta xem?
Vân Gian Nguyệt á khẩu:
- ...
Đến từ Vân Gian Nguyệt, điểm nộ khí +111!
Gia hỏa này còn có thể nói chuyện bình thường hay không hả.
Tổ An kéo cái ghế ngồi ở trước mặt, hiếu kỳ đánh giá nàng:
- Ngươi thật là đại ma đầu trong miệng hắn nói?
Vân Gian Nguyệt không quen hắn mặt cách mình gần như vậy, như có thể cảm nhận được khí tức của hắn, vô ý thức ngửa ra sau kéo xa khoảng cách:
- Đúng vậy, ta còn thích ăn trẻ sơ sinh, có thể dọa tiểu nhi nín khóc đêm, cho nên ngươi tốt nhất chớ chọc ta.
Tổ An cẩn thận nhìn nàng nửa ngày, thực rất khó liên hệ nữ nhân xinh đẹp mềm mại trước mắt cùng nữ ma đầu trong miệng Chu Tà Xích Tâm.
Ai, ngươi luôn nhìn mặt, thấp hèn!
Hắn thầm mắng mình một câu, sau đó nói:
- Ngươi nói như vậy ta phải ước định lại làm sao đối đãi ngươi, ngươi đã là ma đầu giết người không chớp mắt, như vậy hơn phân nửa là sau khi thương thế tốt sẽ tìm ta tính sổ, ta đánh không lại ngươi, đã như thế, còn không bằng tiên hạ thủ vi cường, giết ngươi trước.
Nói xong làm ra biểu lộ cực kỳ dữ tợn.
Vân Gian Nguyệt ngồi ở chỗ đó không động, biểu lộ cũng không có biến hóa gì, yên tĩnh nhìn hắn, phảng phất như đang nhìn một con khỉ.
Tổ An:
- ...
- Đại tỷ, ngươi phối hợp một chút được không, ta rõ ràng là rất hung, ngươi không sợ sao?
Vân Gian Nguyệt lạnh nhạt nói:
- Ngươi không có sát khí.
Tổ An sững sờ, lập tức kịp phản ứng, đến đẳng cấp như nàng, đã có thể nhạy bén cảm giác được sát khí vô hình, cho nên mình giả như thế cũng vô dụng.
Nghĩ tới đây hắn mất hết cả hứng, đối mặt ngự tỷ bá đạo kia, rất nhiều thủ đoạn lừa gạt tiểu cô nương đều vô dụng.
Hắn từ trong ngực móc ra một viên thuốc đưa tới:
- Đây là Ngọc Tủy Hoàn Dương Đan, có hiệu quả với các loại nội thương ngoại thương, ngươi ăn đi.
Vân Gian Nguyệt nhìn một chút:
- Thuốc của Kỷ thần y ở Minh Nguyệt Thành?
Lúc này đến phiên Tổ An giật mình:
- Ngươi biết hắn?
Gia hỏa Kỷ Đăng Đồ này, tại sao biết nhiều mỹ nhân tuyệt sắc như vậy?
Ai, cũng không biết Tiểu Hi thế nào, rất nhớ nha đầu đáng yêu kia, thật muốn ôm gương mặt của nàng hôn một cái...
Vân Gian Nguyệt đáp:
- Hơi có nghe nói, trước đó Hồng Lệ nằm vùng ở Minh Nguyệt Thành, truyền về một số tình báo liên quan tới hắn. Thuốc này ngươi giữ đi, không có tác dụng với ta.
- A?
Tổ An có chút bất bình thay Kỷ Đăng Đồ.
- Tuy tu vi của Kỷ thần y không cao bằng ngươi, nhưng y thuật vẫn rất tiêu chuẩn, tại sao lại không có tác dụng?
Vân Gian Nguyệt giải thích:
- Đến cấp độ như chúng ta, thân thể mạnh hơn võ giả cấp thấp quá nhiều, bình thường sẽ không bị thương thế trí mệnh, coi như trọng thương, cũng có thể chậm rãi khôi phục.
Thần sắc của Tổ An cổ quái, dường như hắn lại trở về thời điểm mới xuyên việt, lấy tu vi của Vân Gian Nguyệt bây giờ, cường độ thân thể từ trình độ nào đó đã thoát khỏi phạm trù nhân loại.
Ví dụ, coi như nàng nằm ở nơi đó mặc cho ngươi chém, trừ khi tu vi của ngươi và nàng tương đương, bằng không chỉ sợ chém cả đời cũng không đứt.
Dù nàng nỗ lực khống chế thân thể miễn cưỡng trợ giúp ngươi chém, nhưng chỉ cần hơi thất thần, đao của ngươi sẽ gãy.
Dù ngươi mê choáng nàng, dùng các loại phương pháp không cho nàng di động, người ta hơi thổi khí, cũng có thể thổi chết ngươi...
Nam nhân ở thế giới này thực quá thảm, khó trách nhiều người liều mạng tu hành như vậy.
Vân Gian Nguyệt nhíu mày nhìn hắn:
- Ngươi đang nghĩ cái gì?
Bản năng cảm thấy gia hỏa này khẳng định đang suy nghĩ một số đồ vật không tốt.
- Không có suy nghĩ gì.
Tổ An chột dạ nói sang chuyện khác.
- Vậy bây giờ ngươi trọng thương lại là chuyện gì xảy ra?
Vân Gian Nguyệt đáp:
- Ta và Hoàng Đế chiến đấu là thần hồn giao phong, thương tổn là thần hồn, trừ khi có thể được linh đan diệu dược bổ dưỡng thần hồn, bằng không thuốc trị thương khác không có một chút tác dụng nào.
- Những dược liệu nào có thể bổ dưỡng thần hồn?
Tổ An hiếu kỳ nói.
- Ta chỗ này có không ít đan dược.
Mặc kệ là từ chỗ Kỷ Đăng Đồ mua, hay một đường kỳ ngộ thu thập được, dược vật trong tay hắn cũng không ít.
Vân Gian Nguyệt nhàn nhạt liếc hắn một cái, tuy không cho rằng hắn có bản lãnh này, bất quá vẫn đáp:
- Xích Diễm Bí Lộ, Thúy Vũ Ma Ngọc, Linh Tiêu Tiên Liên, Kim Cương Minh Quả, Bạch Vân Chân Lộ, Dục Thiên Cổ Lan, Ngũ Uẩn Bí Chi... Những thứ này đều được, ngươi có không?
Tổ An:
- ...
Mẹ nó nghe cũng chưa từng nghe qua.
Tổ An rơi vào trầm ngâm, trong tay hắn thật không có dược vật này, tuy còn có một bình Tin Xuân Ca, nhưng đó là bình nhỏ, hơn phân nửa không có tác dụng với Đại Tông Sư, hơn nữa cho dù có tác dụng, hắn cần gì dùng thứ trân quý như vậy ở trên người nàng, mọi người lại không quen.
Vân Gian Nguyệt cười cười, dựa vào trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Cảm giác được đối phương khinh miệt, Tổ An khó chịu:
- Nếu ta có thể giúp ngươi tìm được những dược vật này, ngươi lấy cái gì báo đáp ta?
Vân Gian Nguyệt mở to mắt, hơi kinh ngạc liếc nhìn hắn:
- Ngươi có những dược vật này?