Nàng không có hoài nghi Tổ An lừa nàng, bởi vì lúc trước nàng cũng có suy đoán như vậy, nếu Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh thật có thể trường sinh, Hoàng Đế không có khả năng buông tha hắn.
Lúc này nàng mới nói tiếp:
- Bổn tọa thay Hồng Lệ cám ơn hảo ý của ngươi, chỉ tiếc Thiên Ma Mị Âm đặc thù, một khi bắt đầu tu luyện thì không cách nào dừng lại, trừ khi đột phá đến cảnh giới như ta.
- Công pháp này của các ngươi không phải hại người sao.
Tổ An khó chịu đi tới đi lui, chợt nhớ tới cái gì, hỏi.
- Ngươi bao nhiêu tuổi?
Vân Gian Nguyệt nhướng mày:
- Có phải ngươi đã không quyến luyến với trần thế này hay không?
Tổ An giật mình, dù đối phương bị trọng thương, nhưng giờ khắc này loại cảm giác áp bách kia để hắn miệng đắng lưỡi khô, hắn dường như minh bạch, vừa rồi ở trong hòn non bộ thủ hạ lưu tình, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội đánh thắng nàng nữa.
Hắn vội vàng nói:
- Cũng không phải ta muốn biết tuổi tác của ngươi, mà muốn biết Hồng Lệ muốn đạt tới cảnh giới như ngươi cần bao nhiêu năm, ta mới có cái cơ sở.
Vân Gian Nguyệt hừ một tiếng:
- Nếu ngươi thật yêu nàng, thì sao quan tâm những năm tháng kia? Nếu như chờ không được, chứng minh ngươi không thích nàng, đối với nàng mà nói cũng là một chuyện tốt.
Tổ An tràn ngập thương hại nhìn nàng:
- Ngươi khẳng định chưa yêu đương?
Vân Gian Nguyệt giận tím mặt:
- Ngươi tự tìm cái chết?
Tổ An xụ mặt nói:
- Cửa ải ái tình ngây thơ như vậy, hiển nhiên là người chưa yêu đương mới sẽ nói, cảm tình, là không chịu được thử.
Trên mặt Vân Gian Nguyệt nóng lên, nàng xác thực không có kinh nghiệm ở phương diện này, bất quá trên miệng lại không muốn thừa nhận:
- Hừ, bổn tọa đi qua cầu còn nhiều hơn ngươi đi đường, chẳng lẽ còn nhìn không rõ ràng bằng ngươi?
Tổ An biết nàng xấu hổ, nên không còn kích thích nàng:
- Được rồi, nhớ ngươi hứa hẹn, ta tìm được thuốc, về sau ngươi sẽ đồng ý sự tình của chúng ta.
Vân Gian Nguyệt cau mày nói:
- Ngươi đi đâu tìm?
Tổ An nói:
- Đương nhiên là Thái Y Viện, Thái Y Viện tụ tập danh y trong thiên hạ, còn có dược tài từ các nơi tiến cống, nói không chừng có những vật ngươi cần.
Hai mắt Vân Gian Nguyệt tỏa sáng, tuy gia hỏa này miệng ba hoa, nhưng nhìn vấn đề rất chuẩn, chỗ đó nói không chừng thật khả năng có.
- Ngươi ở chỗ này ẩn giấu đừng đi loạn, chờ ta trở lại.
Tổ An không yên lòng, liên tục dặn dò.
- Được.
Vân Gian Nguyệt vô ý thức đáp, có điều rất nhanh nhíu mày, sao nàng có cảm giác giống như thê tử chờ trượng phu trở về vậy.
Nàng lắc đầu, vội vàng vung ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Trên đường Tổ An đi Thái Y Viện cũng oán thầm không thôi, bản tính của ta quá chính trực, đổi lại nam nhân khác, nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc ngày xưa cao cao tại thượng rơi xuống trần thế, còn không thừa cơ chơi nàng.
Lúc này ở Khôn Ninh Cung, Tả Vệ tướng quân Trình Hùng từ bên trong đi ra, thủ hạ vội vàng nghênh đón:
- Tướng quân, có thu hoạch gì không?
Trình Hùng mặt trầm như nước:
- Lúc đó quá hỗn loạn, Hoàng Hậu bị kinh sợ, không nhớ rõ chi tiết, xem ra chúng ta chỉ có thể từ địa phương khác ra tay.
Đám thủ hạ của hắn như cha mẹ chết, lần này Hoàng Đế nổi trận lôi đình, để bọn hắn phụ trách điều tra vụ án bên Hoàng Hậu.
Nhưng bên này hỗn loạn còn sớm hơn Đông Cung, thời điểm Đông Cung bạo phát đại chiến, thích khách bên này đều thừa dịp loạn đào tẩu, không có đào tẩu thì tự tử, vậy mà một người sống cũng không có.
Thời điểm vô kế khả thi, bỗng nhiên Trình Hùng nói:
- Đi Thái Y Viện một chuyến, nếu còn có thích khách ở lại trong cung, nhất định cần tìm dược vật trị liệu, nói không chừng sẽ nhằm vào Thái Y Viện.
Đám thủ hạ mừng rỡ:
- Tướng quân anh minh!
Nhìn Thái Y Viện cách đó không xa, Tổ An không nghĩ tới mình nhanh như vậy lại trở về chốn cũ.
Hắn đi vào, vô ý thức liếc nhìn gian phòng Thạch Côn nằm lúc trước, chẳng qua hiện tại chỗ đó không có người, hẳn là người Thạch gia đón hắn về an táng rồi.
- Cũng không biết tìm được đoạn “huynh đệ” kia chưa, bằng không sẽ không thể toàn thân hạ táng nha.
Tổ An không khỏi ác ý suy đoán.
Lúc này xung quanh thỉnh thoảng truyền đến tiếng rên rỉ của thị vệ, từng người nằm ở trên giường, khắp thân thể đều là vết máu, người Thái Y Viện vội vàng băng bó vết thương.
Tổ An âm thầm thở dài, lần này thích khách tiến cung, mặc kệ là bên Ma giáo hay hoàng cung, đều có thương vong thảm trọng.
Đương nhiên hắn cảm thán thì cảm thán, nhưng nếu thật nguy hiểm đến người bên cạnh, hắn cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến thanh âm tranh luận, chỉ thấy rất nhiều thị vệ vây quanh một người, đang nghe hắn khoác lác:
- Lúc đó bọn thích khách xông vào Đông Cung, gặp người liền giết, những tên kia đều là cao thủ đỉnh phong, thị vệ Đông Cung vừa bắt đầu đã tổn thương hơn phân nửa.
- Chúng ta lui vào trong đại điện, vốn chỉ muốn mượn trận pháp phòng ngự của Đông Cung để chống đỡ, ai biết đối phương như đã sớm chuẩn bị, không biết cầm pháp khí gì nhiễu loạn trận pháp, sau đó người dẫn đầu đánh nát đại trận thủ hộ.
Tổ An liếc nhìn, người ở giữa mí mắt hơi biến thành màu đen, giống như bảo vệ hay thức đêm.
Hắn âm thầm gật đầu, nghĩ thầm ngay cả chỗ mình ở cũng có trận pháp phòng ngự, Đông Cung làm sao có thể không có. Chỉ bất quá đám người Vân Gian Nguyệt đã sớm chuẩn bị, trận pháp ở Đông Cung bị phá vỡ.
Các thị vệ hít sâu một hơi:
- Vậy các ngươi làm sao bây giờ?
Chỉ thấy thị vệ mắt thâm quầng mặt mày hớn hở nói:
- May mắn Thái Tử Thiếu Phó kịp thời chạy đến, ngăn người cầm đầu của đối phương, nhưng thích khách khác vẫn giết tới chỗ Thái Tử. Nhìn thấy mọi người rơi vào hoảng sợ, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ta hét lớn một tiếng, trực tiếp xách đao lao ra, từ cửa đại điện giết tới trong sân, sau đó lại từ trong sân giết trở về, ba tiến ba lùi, những thích khách kia bị giết đến thây ngang khắp đồng, con mắt của ta còn không nháy một cái.