Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1151 - Chương 1151: Nửa Đêm Trọng Hưởng

Chương 1151: Nửa đêm trọng hưởng Chương 1151: Nửa đêm trọng hưởng

Tình huống trong phòng nàng sớm đã nhớ kỹ, ngay cả cái bàn cũng không dư thừa, chẳng lẽ kê mấy cái băng ghế, sau đó ngủ lên? Đường đường giáo chủ Thánh Giáo không muốn mặt mũi sao!

Tổ An nói:

- Ở gia hương của ta có nhân vật giống như tiên nữ, ngày bình thường ngủ cũng không cần giường, nàng chỉ cần một sợi dây thừng bắt ngang qua hai bức tường, sau đó có thể ngủ ở phía trên.

- A?

Vân Gian Nguyệt mở to mắt, trong lúc nhất thời có chút ý động.

- Trên đời còn có nhân vật như vậy?

Tổ An hưng phấn, nhịn không được ngồi thẳng thân thể:

- Đúng vậy, nàng không biết là nữ thần trong mộng của bao nhiêu trạch nam.

Ai, nghĩ đến Tiểu Long Nữ thì câu lên rất nhiều trí nhớ kiếp trước, đáng tiếc không thể quay về.

- Xấu xa.

Nhìn bộ dáng của hắn, Vân Gian Nguyệt không khỏi xem thường.

Có điều nàng vẫn đứng dậy, từ trong tay áo lấy ra một dây lụa màu trắng, cổ tay rung lên, trực tiếp bắn vào hai vách tường, sau đó tạo thành một cái võng thô sơ.

Tổ An trợn mắt hốc mồm, nữ nhân này từ nơi nào mò ra dây lụa dài như vậy? Bất quá nghĩ lại, ngay cả mình cũng có không gian pháp khí, người ta đường đường nhất giáo chi chủ, nhân vật đứng ở đỉnh cao nhất của thiên hạ, sao lại không có.

Mũi chân của Vân Gian Nguyệt điểm một cái, dáng người uyển chuyển đứng ở trên dây lụa, sau đó thuận thế làm một chữ Mã, cả người chậm rãi nằm xuống, cái chân còn lại thuận thế thu hồi:

- Ngươi nói là như vậy?

- Ân.

Trong lúc nhất thời Tổ An có chút hoảng hốt, tư thế của nữ tử trước mắt không khác gì trong phim, quả thực không mang theo một tia khói lửa, không đúng, nữ tử trước mắt xinh đẹp hơn nhiều, ánh mắt xuất trần thanh lãnh.

Vân Gian Nguyệt nằm ở trên dây lụa, cả người có chút nhẹ nhõm:

- Cái biện pháp này không tệ, ngủ rất thoải mái.

Lấy tu vi của nàng, bảo trì thăng bằng trên dây lụa chật hẹp cũng không khó.

Tổ An nhìn bóng người xinh đẹp trên dây lụa, tóc dài như thác nước tự nhiên rủ xuống, cả người tiên khí tung bay, ân, đáng tiếc y phục dạ hành có chút phá phong cảnh.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Vân Gian Nguyệt ngồi dậy.

- Làm sao thế?

Tổ An hiếu kỳ hỏi.

- Y phục thật chặt, không dễ chịu.

Vân Gian Nguyệt cau mày nói, trước đó ngồi ở trên ghế vẫn không cảm giác được, bây giờ nằm trên dây lụa, y phục dạ hành siết quá chặt.

Tổ An nói:

- Cần thay quần áo không, ta có chút quần áo.

Thần sắc Vân Gian Nguyệt cổ quái nhìn hắn:

- Ngươi là biến thái sao? Một nam nhân cất giữ nhiều y phục của nữ nhân như vậy làm gì?

Tổ An thẹn quá hoá giận:

- Phi, ta chỉ là giúp nữ nhân của ta quản lý mà thôi.

- Hừ, đã có nữ nhân khác còn tới trêu chọc Hồng Lệ nhà ta?

Biểu lộ của Vân Gian Nguyệt nhất thời không vui.

Tổ An nói:

- Ngươi cũng không phải không biết quan hệ giữa ta và Sở gia, hơn nữa mới đầu Hồng Lệ cũng biết, ta không có lừa nàng.

Vân Gian Nguyệt nhíu mày, nha đầu Hồng Lệ này đến cùng xảy ra chuyện gì, biết rõ hắn là hoa hoa công tử còn nhảy?

Nàng lạnh lùng nói:

- Không cần, ta có y phục.

Sau khi nói xong mũi chân điểm một cái, trực tiếp rơi xuống sau tấm bình phong:

- Nếu ngươi dám nhìn lén, ta liều mạng cảnh giới vĩnh viễn rơi xuống cũng phải diệt sát ngươi.

- Xem thường ai đó, ta là người như thế sao!

Tổ An thở phì phò nói, trực tiếp xoay người đưa lưng về phía nàng.

- Không phải thì tốt.

Thấy hắn như thế, Vân Gian Nguyệt buông lỏng một hơi, từ trong pháp khí chứa đồ cầm ra một bộ quần áo, bắt đầu thay.

Nghe sau lưng truyền đến thanh âm cởi y phục sột sột soạt soạt, trái tim của Tổ An phanh phanh nhảy lên, nữ nhân này ở trong phòng ta thay quần áo, chẳng lẽ đang câu dẫn ta?

Ngửi hương khí thanh nhã lưu lại trong đệm chăn, hắn không khỏi khí huyết sôi trào.

Tuy ta không thể quay người nhìn, nhưng hoàn toàn có thể dùng lực lượng của Ngọc Tông, mượn nhờ ánh mắt của động vật khác xem nha.

Hắn giơ tay lên đang muốn phát động năng lực, bất quá cuối cùng vẫn để xuống, hừ, đại trượng phu tái thế, về sau muốn nhìn thì quang minh chính đại để cho nàng xin ta nhìn, lén lút có tài ba gì.

- Ngươi lẩm bẩm cái gì đó?

Lúc này sau lưng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng của Vân Gian Nguyệt.

Tổ An quay đầu lại, hai mắt không khỏi tỏa sáng, lúc này nàng đổi quần áo màu trắng, cả người thay đổi hình tượng ma nữ trước đó, càng có vẻ xuất trần thoát tục.

Hắn nhịn không được thở dài:

- Ngoại hình của ngươi thực không phù hợp, giáo chủ Ma giáo không phải yêu diễm tiện hóa sao, vì sao ngươi lại tiên khí tung bay còn hơn danh môn chính phái.

Nghe mấy chữ yêu diễm tiện hóa, lông mày nàng giương lên, bất quá nghe câu sau, tâm thái lại bình thản hơn nhiều, hừ nhẹ một tiếng, biểu hiện mình lười tính toán, mũi chân điểm nhẹ, lần nữa ngủ ở trên dây lụa.

Nhìn nữ tử ngủ ở trên dây lụa áo trắng tung bay, Tổ An càng tán thưởng, điểm không hài hòa cuối cùng cũng biến mất, tựa hồ còn đẹp hơn Tiểu Long Nữ trong phim.

- Ngươi đang nhìn cái gì?

Tuy không có mở mắt, nhưng tựa hồ Vân Gian Nguyệt vẫn có thể cảm giác được động tác của hắn.

Tổ An lấy lại tinh thần, vừa cười vừa nói:

- Không có gì, chỉ là có một việc phải nhắc nhở ngươi, ngủ ở trên dây lụa nhất định phải tâm tư tinh khiết, bằng không ngủ rất dễ rơi xuống.

Vân Gian Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Ngươi hoài nghi tu vi của bổn tọa?

Tổ An nghĩ cũng phải, người ta là tu tiên, chuyện này hẳn không làm khó được nàng.

Sau đó hắn nằm xuống, tuy mới đầu ngửi mùi thơm trong chăn, nghĩ đến cùng phòng còn ngủ một đại mỹ nhân tuyệt sắc, không khỏi ý nghĩ viễn vông, nhưng hôm nay xác thực quá mệt mỏi, rất nhanh đã rơi vào mộng đẹp.

Ngủ đến nửa đêm, bỗng nhiên bị tiếng vật nặng rơi làm bừng tỉnh, còn kèm theo tiếng nữ tử kinh hô:

- Ai nha!

Bình Luận (0)
Comment