Tổ An giật mình, bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt đề phòng theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy trên dây lụa, đã không có bóng người.
Hắn vô ý thức cúi đầu xem xét, phát hiện Vân Gian Nguyệt đang ngã nhào trên đất vò cái mông, tóc dài như thác nước tán loạn, cả người nhìn chật vật không thôi.
Hắn nhìn nhìn dây lụa phía trên vẫn chập chờn, lại nhìn nàng ngã ở trên mặt đất, tựa hồ minh bạch cái gì, khóe môi hơi nhếch.
- Nếu ngươi dám cười, sẽ chết chắc!
Bỗng nhiên Vân Gian Nguyệt quay đầu theo dõi hắn, ánh mắt tràn ngập nguy hiểm.
Bất quá lúc này mặt nàng cũng nóng hổi, thật mất mặt, trước đây không lâu mới lời thề son sắt nói mình tuyệt đối không có khả năng rơi xuống, kết quả cũng không lâu lắm thì bị đánh mặt.
Nàng đường đường là giáo chủ Thánh Giáo, lại chật vật ở trước mặt một hậu bối, nàng xấu hổ đến muốn độn thổ.
- Yên tâm, ta trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, bình thường sẽ không cười, trừ khi... nhịn không được.
Tổ An buồn cười.
Vân Gian Nguyệt:
- ...
Đến từ Vân Gian Nguyệt, điểm nộ khí +233 +233 +233...
Trên mặt nàng có chút không nhịn được, mặt lạnh nói:
- Có bản lĩnh ngươi đi thử một chút, nhìn xem có thể rơi xuống hay không!
Tổ An lắc đầu:
- Ta cả ngày chỉ thích suy nghĩ lung tung, tâm không tinh khiết, sẽ không đi tự mình chuốc lấy cực khổ.
Vân Gian Nguyệt:
- ...
Nàng nhớ tới vừa rồi đối phương còn cố ý nhắc nhở mình, nàng vốn cho rằng không có vấn đề.
- Bổn tọa cũng không tin tà!
Nàng hừ một tiếng, mũi chân điểm một cái, lại lần nữa nằm ở trên dây lụa.
Nửa đường thân thể nàng lắc lắc, nhưng thủy chung vẫn bình ổn nằm ở nơi đó không rơi xuống.
Tổ An nói:
- Thần hồn của ngươi bị hao tổn, ép buộc như vậy sẽ không ngủ được, rất khó khôi phục thương thế.
Trong lòng Vân Gian Nguyệt hơi động, thực ra nàng là cưỡng chế mình không ngủ gật, bằng không đợi lát nữa rơi xuống, thì sẽ quá mất mặt.
Lần thứ hai nằm ở trên dây lụa, nàng cũng minh bạch vì sao đối phương nói khi ngủ nhất định phải tâm tư tinh khiết, tuy nàng đạt tới Đại Tông Sư, nhưng lần này thần hồn bị hao tổn, trong lòng suy nghĩ hỗn loạn, căn bản không có cách giữ vững bình tĩnh ngủ ở phía trên.
Thời điểm thanh tỉnh còn dễ nói, một khi ngủ thân thể không bị khống chế, sẽ rất dễ dàng rơi xuống.
Thấy nàng không lên tiếng, Tổ An biết nàng một lát nữa sẽ mất hết mặt mũi, liền nói:
- Ta ngủ trước, lát nữa ngươi chống đỡ không nổi mà nói, thì lên giường ngủ đi, mọi người ngủ một bên, nước giếng không phạm nước sông, nhi nữ giang hồ, không cần thiết câu nệ những tiểu tiết này.
Sau khi nói xong cũng không đợi đối phương đáp lại, trực tiếp xoay người nằm ngủ.
Vân Gian Nguyệt sững sờ, trong lòng không khỏi có chút dao động, bây giờ là thời khắc phi thường, nếu buổi tối không được nghỉ ngơi tốt mà nói, thần hồn bị hao tổn khôi phục sẽ càng thêm chậm chạp, cần gì vì một chút mặt mũi mà làm mình khổ sở.
Lại nói, chẳng lẽ gia hỏa này còn dám làm gì nàng sao, hắn ưa thích Hồng Lệ, mình còn tính là trưởng bối của hắn.
Huống chi nàng cũng không phải không có một chút sức tự vệ, nếu đối phương thật có ý đồ làm loạn, nàng sẽ để hắn hối hận đi tới trên đời này.
Vừa nghĩ như thế, nàng liền có quyết định.
Bất quá bây giờ lập tức lên giường, nàng lại không có mặt mũi, sau đó lại nằm chờ một lát, nghe hô hấp của đối phương dần dần nhẹ nhàng, hẳn đã rơi vào mộng đẹp, mới từ trên dây lụa nhẹ nhàng nhảy xuống.
Đi tới bên giường, nàng phát hiện đối phương ngủ ở bên trong, nhường lại hơn phân nửa cái giường.
Sắc mặt của Vân Gian Nguyệt âm tình biến ảo, cuối cùng vẫn nằm xuống ở bên cạnh, đương nhiên cách đối phương rất xa, căn bản không có tiếp xúc.
Nàng hít sâu một hơi, bình phục tâm tình hỗn loạn, lạnh lùng nói:
- Ta mặc kệ ngươi ngủ thật hay ngủ giả, đợi lát nữa tay tới chặt tay, chân tới chặt chân, có nghe rõ không?
Nhưng đáp lại nàng là tiếng nói mớ lẩm bẩm của Tổ An.
Lúc này Vân Gian Nguyệt mới tâm thần bất định nhắm mắt lại, thần hồn của nàng bị thương nặng, vốn cần nghỉ ngơi nhiều, thực có chút không kiên trì nổi, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Lại nói một bên khác, Trình Hùng nào có tâm tư ngủ, đỏ mắt điều tra sự tình thích khách tập kích Khôn Ninh Cung.
Lần này trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn biết nếu tra không ra cái gì, mình hơn phân nửa sẽ bị Hoàng Thượng thuận thế làm thịt.
Hắn vừa phái người lùng bắt thích khách, vừa tìm một số thị vệ đang trực tuần tra, hỏi thăm trước đó có phát hiện dị thường gì không, hắn yêu cầu những người kia không buông tha bất luận sự tình gì, hắn muốn tra hết thảy dấu vết để lại.
Hỏi thăm một đội lại một đội binh lính, bỗng nhiên có người yếu ớt nói:
- Trước đó thời điểm tuần tra, ta giống như nhìn thấy có hai Tú Y Sứ Giả từ trong phòng của Thập Nhất đại nhân đi ra.
- Thập Nhất?
Trình Hùng nhướng mày, tại sao lại là hắn, bỗng nhiên hai mắt hắn tỏa sáng, dường như ý thức được cái gì, lập tức truy vấn.
- Ngươi xác định là hai Tú Y Sứ Giả?
Phải biết thân phận của Tú Y Sứ Giả cực kỳ mẫn cảm, cho dù là lẫn nhau cũng rất ít giao lưu, nếu muốn trò chuyện, bọn họ sẽ tới nha môn thương thảo, trong cung chuyên môn thiết lập mật thất cho bọn họ, tuyệt đối sẽ không mời một Tú Y Sứ Giả khác đến chỗ ở của mình.
- Đúng, ta xác định, mặt khác thân hình của Tú Y Sứ Giả kia khá nhỏ nhắn xinh xắn, mọi người suy đoán Thập Nhất đại nhân có đam mê đồng tính, tìm thuộc hạ dáng người gầy yếu tới đùa bỡn một chút, hắc hắc.
Thị vệ kia may mắn cấp trên của mình không có đam mê này, nhìn thấy người khác gặp nạn, luôn vui tay vui mắt.
- Không đúng, ta nhìn thấy y phục của người kia tựa hồ cũng là Kim bài sứ giả, không phải cấp dưới của hắn?