Tổ An cười ha hả:
- Bọn hắn muốn nói thì cứ mặc.
Sở Ấu Chiêu trợn trừng mắt, vẻ mặt ghét bỏ nói:
- Không nói cái khác, ngày bình thường dọn nhà sạch sẽ là cần thiết chứ, bằng không lúc nào cũng có mùi lạ.
Tổ An:
- ...
Nhìn biểu lộ của hắn, Sở Sơ Nhan nín cười:
- Như vậy đi, ta giúp ngươi tìm vài người hầu tới, nếu trong kinh thành không tin được, ta giúp ngươi điều từ Minh Nguyệt Thành mấy cái tới.
- Vậy thì phiền phức.
Tổ An nghĩ cũng phải, cả một phủ đệ, mình quản lý mà nói sẽ mệt chết.
Sở Sơ Nhan có chút bất mãn liếc hắn một cái, hiển nhiên cảm thấy hắn nói như vậy quá mức xa lạ:
- Đúng rồi, nghe nói hôm qua Đông Cung náo thích khách, ngươi không có đụng phải nguy hiểm gì chứ?
- Còn tốt, không có nguy hiểm gì.
Tổ An nắm tay nhỏ của nàng, hắn còn chưa kịp nói cho đối phương biết thân phận Tú Y Sứ Giả của mình, mỗi lần đều có Sở Ấu Chiêu ở một bên, tuy hắn tin Sở Sơ Nhan, lại không tin nha đầu kia, vừa nhìn đã biết là loại không giữ mồm giữ miệng được.
Hơn nữa Tần gia là lực lượng trung kiên của Tề Vương, nói cho Ấu Chiêu sẽ để cho nàng hai bên khó xử, tăng thêm phiền não.
Lúc này Sở Ấu Chiêu mở miệng:
- Những thích khách trời đánh kia cũng không biết từ chỗ nào đến, lại muốn vu hãm Tề Vương, thật buồn cười!
Tổ An liếc nàng:
- Sao ngươi biết không phải Tề Vương phái?
Sở Ấu Chiêu hừ một tiếng:
- Dĩ nhiên không phải, Tề Vương nổi danh Hiền Vương, làm sao sẽ làm ra sự tình như vậy, vừa nhìn đã biết là vu oan hãm hại, những thích khách kia quả nhiên là bỉ ổi vô sỉ!
Thu Hồng Lệ ở sau tấm bình phong xoa cái miệng mỏi nhừ, nghe vậy không khỏi nhướng mày, người ta mắng ở trước mặt, thật rất khó chịu nha.
Sở Sơ Nhan quay đầu:
- Ai.
Lần này Sở Sơ Nhan có thể thuận lợi từ trong Tần gia đi ra, tìm lý do là đến thám thính vấn đề thích khách trong hoàng cung lần này.
Tổ An là Thái Tử Xá Nhân, cho nên hắn hẳn sẽ biết chút nội tình, cho nên người Tần gia liền ngầm đồng ý nàng đi ra.
Đương nhiên tâm tư của Sở Sơ Nhan giống như phụ mẫu, bọn họ chỉ muốn trung lập, không muốn lẫn vào tranh hoàng vị, nhưng từ nhỏ Sở Ấu Chiêu được nuôi dưỡng ở trong nhà ông ngoại, mưa dầm thấm đất rất trung với phe phái Tề Vương, tự nhiên vô ý thức nói chuyện thay Tề Vương.
Theo tin tức Tần gia nhận được, hôm qua một số thích khách bị bắt, mới đầu còn uy vũ bất khuất, nhưng qua một vòng nghiêm hình tra tấn liền khai, tất cả mọi người nói là Tề Vương sai khiến.
Như vậy sự tình liền chơi lớn, toàn bộ phe phái Tề Vương đều sôi trào, sự kiện này xử lý không tốt, nói không chừng toàn bộ phe phái Tề Vương sẽ suy sụp.
Sở Ấu Chiêu cảm động lây, chửi mắng thích khách vu oan hãm hại bỉ ổi vô sỉ đến cỡ nào.
Thu Hồng Lệ trốn ở sau tấm bình phong nghe vậy, cảm thấy cực kỳ chói tai, trong lòng khó chịu, bởi vì tâm tình chập chờn, dẫn đến khí tức của nàng tiết lộ.
Bây giờ Sở Sơ Nhan cũng là cao thủ Thất phẩm, lập tức phát giác ra được không thích hợp.
Nàng không có hoài nghi Tổ An, phản ứng đầu tiên là có người lén đến muốn gây bất lợi cho hắn, dù sao hắn có Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, người ngấp nghé còn không ít; mặt khác hắn lại là Thái Tử Xá Nhân, nghe nói hôm qua Thạch gia Lục công tử ở trong cung xảy ra ngoài ý muốn có quan hệ tới hắn, lo lắng Thạch gia phái sát thủ đến báo thù.
Nàng phi thân lao đến, lấy ngón tay làm kiếm, một cỗ kiếm khí giết về phía tấm bình phong.
Cơ hồ là trong nháy mắt, bình phong bị kiếm khí chém đến tứ phân ngũ liệt, một bóng người bay ra, hai người trong nháy mắt giao thủ mấy chiêu.
Thu Hồng Lệ dù sao cũng là Thánh Nữ một giáo, các loại kỹ năng và tu vi đều nổi bật, trong thời gian ngắn không có rơi vào thế hạ phong.
Sở Ấu Chiêu hưng phấn cuốn tay áo muốn xông tới:
- Tỷ tỷ, ta tới giúp ngươi!
Ngày bình thường ở kinh thành làm sao tìm được cơ hội như vậy, người bình thường cũng không dám đánh thật, vốn Mộ Dung Thanh Hà rất không tệ, tu vi cao, xuất thủ hung ác, nhưng mỗi lần đánh với mình đều thả cửa, thật không có ý nghĩa.
Lần trước ở chỗ tỷ phu đụng phải thích khách lại quá nguy hiểm, hôm nay không giống, có tỷ tỷ và tỷ phu ở bên cạnh chiếu ứng, nàng rất an toàn, thế là cực kỳ kích động muốn xông tới.
Tổ An đè đầu nàng lại:
- Ồn ào cái gì, chỉ biết thêm phiền.
- Đừng có sờ đầu ta.
Sở Ấu Chiêu giương nanh múa vuốt đánh hắn, đáng tiếc thân thể nàng nhỏ nhắn xinh xắn, bàn tay với không đến Tổ An, vung vẩy nửa ngày chỉ toàn trúng không khí.
Đến từ Sở Ấu Chiêu, điểm nộ khí +233 +233 +233...
Lúc này Sở Sơ Nhan cũng dừng tay:
- Là ngươi?
Mới đầu có chút hiểu lầm, nhưng giao thủ nhiều chiêu như vậy sớm đã thấy rõ bộ dáng của đối phương, hoa khôi của Minh Nguyệt Thành Thần Tiên Cư, sau lại ở trên đường về kinh kề vai chiến đấu, sao có thể nhận không ra.
Thu Hồng Lệ ân một tiếng:
- Sở tiểu thư tốt.
Lúc này lòng nàng cũng có chút loạn, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
- A, nhận biết sao?
Sở Ấu Chiêu nghe hai người đối thoại, nhất thời thất vọng, không đánh được, hậm hực đẩy tay Tổ An ra.
Tổ An vốn muốn nói cái gì, nhưng bản năng cầu sinh để hắn ý thức được thời điểm này không nên dại dột nhảy ra.
- Thu cô nương tới đây làm gì, chẳng lẽ còn lưu luyến không quên Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh của A Tổ?
Sở Sơ Nhan cau mày hỏi, nàng tự nhiên biết đối phương là Thánh Nữ Ma giáo, lần trước trên đường hồi kinh, cao thủ Ma giáo đến cướp Tổ An còn rõ mồn một trước mắt.
Nếu không phải lúc trước Thu Hồng Lệ ở trong bóng tối giúp đỡ Tổ An, hiện tại nàng làm sao có thể nhanh dừng tay như vậy.