Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1156 - Chương 1156: Tu La Tràng

Chương 1156: Tu La Tràng Chương 1156: Tu La Tràng

Sở Ấu Chiêu trợn mắt, rõ ràng vừa rồi một bộ không kịp chờ đợi, hiện tại lại trang thục nữ, ngươi sĩ diện, ta không muốn mặt mũi sao?

Bất quá nghĩ đến khi còn bé bị tỷ tỷ chỉnh đến thành bóng ma tâm lý, nàng vẫn chu môi chạy tới gõ cửa:

- Tỷ phu, tỷ phu, ngươi có trong đó không, ta và tỷ tỷ đến thăm người, a, cửa này tựa hồ không có khóa.

Thu Hồng Lệ rời khỏi đùi hắn, ngồi ở bên cạnh nhẹ nhàng cởi đai lưng của hắn ra, vừa mới kéo quần xuống một chút, dương vật hùng vĩ to lớn kia đã bật lên, ngạo nghễ đứng thẳng.

- A…

Nàng không khỏi thốt lên một tiếng, dù sao cũng là hoàng hoa khuê nữ, còn chưa bao giờ trải qua sự tình như vậy.

Thu Hồng Lệ đỏ bừng cả mặt, do dự hồi lâu, lại ở dưới ánh mắt mong đợi của Tổ An, cuối cùng mới cúi xuống, hé môi, ngậm lấy đầu khất to lớn kia vào miệng.

Khi môi nàng vừa chạm vào đầu dương vật, thân thể Tổ An không nhịn được cứng lại, cảm giác tê tê sướng khoái không cách nào tả xiết.

Hắn đứng dậy, đẩy một cái thật mạnh, hơn nữa cự vật đã nằm ở trong miệng Thu Hồng Lệ, sung sướng đê mê, nhịp lên nhịp xuống nhưng không dám làm nhanh vì hắn biết Thu Hồng Lệ chưa quen cách này.

Đột nhiên xa xa nghe được thanh âm kia, hai nam nữ trong phòng giật nảy mình.

Trong nháy mắt Tổ An ngồi thẳng thân thể, kích thích đột nhiên để hắn nhịn không được nữa, kinh mạch trên người giật giật, cả người giống như núi lửa phun trào.

Khuôn mặt vốn vũ mị xinh đẹp, có sức hấp dẫn trí mạng với nam nhân, bây giờ nhiều những thứ này tô điểm, hình ảnh kia thực quá có lực trùng kích, nào chỉ là tiên nữ hạ phàm, hoàn toàn là tiên nữ trầm luân ở trong hồng trần.

Hắn vô ý thức móc ra một khăn tay cho nàng:

- Nhanh lau đi.

Thu Hồng Lệ u oán lấy khăn lau gương mặt, nàng cũng không hiểu tại sao mình lại bị ma quỷ ám ảnh giúp hắn làm chuyện này, theo lý thuyết tuy nàng rất có hảo cảm với hắn, cũng không đến mức phát triển nhanh như vậy nha.

Chẳng lẽ hôm qua sinh tử một đường được hắn cứu, sau đó hắn còn bốc lên mạo hiểm khám nhà diệt tộc cứu sư phụ, mình cảm động muốn báo đáp hắn?

Nhưng không đúng, nếu đổi thành nam nhân khác, mình cao nữa chỉ nói một câu tiểu nữ đời sau kết cỏ ngậm vành tương báo, tuyệt đối không có khả năng đời này thực hiện.

Đều là gia hỏa kia da mặt quá dày, vốn mình chỉ thuận miệng nói đùa, dù sao ở Thần Tiên Cư hơn một năm, mưa dầm thấm đất, ai biết hắn lại làm thật.

Nàng cũng không biết làm sao, bị ma quỷ ám ảnh tùy ý đối phương bài bố, mới đầu còn có chút ngượng ngùng, nhưng dần dần nàng cũng động tình, chỉ muốn lấy lòng ý trung nhân...

Vừa rồi trong phòng tràn ngập khí tức mập mờ, nàng vẫn không cảm giác được cái gì, nhưng bây giờ đột nhiên bị ngoại nhân bừng tỉnh, nàng xấu hổ không thôi, hận không thể có cái lỗ chui xuống, cũng không phải nàng hối hận, chủ yếu là lo lắng lưu lại ấn tượng xấu cho đối phương.

- Làm sao bây giờ?

Thu Hồng Lệ có chút u oán, thứ này lau như thế nào cũng không sạch.

- Vào trong tránh một chút đi.

Tổ An vội vàng chỉ vào sau bình phong.

Thu Hồng Lệ thực không muốn lấy khuôn mặt hiện tại gặp người ngoài, vội vàng tránh đi.

Tổ An chỉnh lý y phục, ra ngoài nghênh đón.

- Nguyên lai ngươi ở đây, tại sao lâu như vậy lại không ra gặp chúng ta?

Sau khi nhìn thấy hắn, Sở Ấu Chiêu có chút bất mãn, thấy một đường tiến đến không người, còn tưởng lần này tìm sai chỗ, như vậy tỷ tỷ còn không bóp chết nàng.

- Ha ha, vừa rồi suy nghĩ vài chuyện, có chút xuất thần.

Tổ An chột dạ nói, sau đó nhìn về phía Sở Sơ Nhan.

- Sơ Nhan, ngươi cũng tới?

- Ừm, ghé thăm chỗ ở mới của ngươi một chút, còn chưa tới qua.

Sở Sơ Nhan mỉm cười, bỗng nhiên nhìn chăm chú lên gương mặt hắn.

- A, sao sắc mặt ngươi đỏ như vậy?

- Có thể là quá nóng, ha ha.

Tổ An tiện tay quạt gió, lấp liếm cho qua.

- Hôm nay rất nóng sao?

Sở Ấu Chiêu nghi hoặc.

Tổ An không để ý nàng, suy nghĩ tốt nhất là đừng cho các nàng vào nhà, miễn cho phát hiện Thu Hồng Lệ.

Thế nhưng làm sao ngăn được, người ta tới nhà lại không mời vào phòng ngồi, vừa nhìn liền biết có quỷ.

Cuối cùng hai tỷ muội vẫn vào nhà, Sở Sơ Nhan vừa vào nhà liền nhíu mày, Sở Ấu Chiêu không có nghĩ nhiều như vậy, nói thẳng ra nghi hoặc trong lòng:

- A, mùi gì thế?

Sắc mặt của Tổ An cứng đờ, cười ngượng nói:

- Phòng này mới chuyển vào, còn chưa kịp quét dọn, có thể là mùi ẩm mốc.

Sở Ấu Chiêu a một tiếng, liền tiếp nhận lời giải thích này.

Sắc mặt của Sở Sơ Nhan lại cổ quái, muội muội là người chưa từng trải, tự nhiên không phân biệt được mùi vị đặc thù kia, nhưng nàng làm sao không phân biệt được?

Khó trách vừa rồi sắc mặt của gia hỏa này đỏ như vậy, y phục còn lộn xộn, hóa ra là một người làm chuyện đó.

Gia hỏa này không nhịn được như vậy, rõ ràng trước đó mới cùng ta...

Khuôn mặt nàng ửng đỏ, nghĩ đến lúc trước bị muội muội xuất hiện đánh gãy, chỉ sợ hắn chưa tận hứng, cho nên mới kìm nén không được.

Nghĩ đến tràng cảnh ngày đó, sắc mặt của nàng nóng hổi.

- A, sao mặt tỷ tỷ cũng đỏ, chẳng lẽ hôm nay thật nóng như vậy sao?

Sở Ấu Chiêu khó hiểu, cảm thụ một chút, hoàn toàn không nóng nha, lại nói tỷ tỷ tu luyện Tuyết Hoa Thần Kiếm, làm sao có thể sợ nóng?

Sở Sơ Nhan trừng muội muội một cái, kẻ cầm đầu này còn có biểu lộ không tự biết, thật rất cần ăn đòn, nàng ho nhẹ một tiếng, đổi chủ đề:

- Sao nơi này không có nha hoàn và người hầu?

Tổ An chỉ chỉ phương hướng hoàng cung:

- Sợ bị xếp vào gián điệp, nên đuổi sạch, dù sao ta cũng quen ở một mình.

Sở Sơ Nhan hơi lắc đầu:

- Gian nhà lớn như vậy, một mình ngươi sao được, truyền ra ngoài sẽ bị các đại gia tộc chê cười, còn tưởng ngươi chán nản nghèo khó, ngay cả người hầu cũng thuê không nổi.

Bình Luận (0)
Comment