Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1155 - Chương 1155: Tông Xe (2)

Chương 1155: Tông xe (2) Chương 1155: Tông xe (2)

Thu Hồng Lệ vô ý thức muốn rút tay về, đáng tiếc đối phương nắm quá chặt, cắn môi, cuối cùng tùy ý hắn.

Tổ An nghĩ thầm hiện tại nha đầu này đã quen nắm tay, ôm một cái tựa hồ cũng không thành vấn đề, đáng tiếc luyện công pháp phết vật kia, không có cách nào càng tiến một bước.

A, chờ một chút, tuy trước khi các nàng luyện công pháp đại thành không có cách nào phá thân, nhưng không hư thân cũng có cách chơi của không hư thân nha.

- A Tổ, ngươi tìm được sư phụ ta không?

Thu Hồng Lệ có chút lo âu hỏi, từ nhỏ nàng được sư phụ nuôi dưỡng, đồng thời còn truyền thụ sởhọc, có thể nói không khác gì chí thân, bây giờ nàng sinh tử chưa biết, trong lòng sớm đã lo lắng tới cực điểm.

- Tìm được, còn ngủ chung.

Tổ An đang thần du vật ngoại, nghe vậy vô ý thức đáp.

- A?

Thu Hồng Lệ chấn kinh.

- Khụ khụ...

Tổ An đỏ mặt, vội vàng nói.

- Hôm qua ta cứu nàng, sau đó dẫn nàng tới chỗ ở của ta.

- Lão nhân gia thế nào?

Thu Hồng Lệ kích động nắm tay hắn.

- Ách, bộ dáng của sư phụ ngươi già chỗ nào.

Tổ An ngạc nhiên nói.

Thu Hồng Lệ le lưỡi:

- Người ta tôn kính nàng nha.

Nàng nhớ tới trước đó nhiều lần gọi như vậy còn bị sư phụ đánh mấy lần, xem ra nữ nhân quả nhiên đều rất để ý tuổi tác, bất quá bộ dáng của sư phụ, ngoại nhân nhìn cũng chỉ nghĩ là tỷ tỷ của ta nha.

Tổ An đáp:

- Nàng và Hoàng Đế đại chiến thương tâm hồn... Ngươi không nên gấp gáp, ta đã tìm Ngũ Uẩn Bí Chi cho nàng liệu thương, nàng không có vấn đề gì lớn, hiện tại ngược lại lo lắng các ngươi, để cho ta thông báo các ngươi theo kế hoạch hành sự.

- Vậy thì tốt.

Thu Hồng Lệ thở một hơi dài nhẹ nhõm.

- Sau khi chúng ta rời cung, liền ẩn núp đi, phân đà ở kinh thành kinh doanh nhiều năm, giấu mấy người vẫn không có vấn đề, đáng thương nhất là những huynh đệ đêm qua thất thủ bị bắt.

Đặc biệt là một vị trưởng lão bên trong vì cứu nàng mới thất thủ bị bắt, làm nàng càng thêm khổ sở.

Nàng muốn nói lại thôi, vốn muốn cầu Tổ An giúp đỡ cứu những người kia, bất quá nghĩ đến loại khâm phạm này làm sao có thể cứu, đối phương cứu sư phụ đã bốc lên nguy hiểm rất lớn, sao có thể đẩy hắn vào chỗ chết.

- A Tổ, ngươi giúp chúng ta quá lớn, ta cũng không biết làm sao cảm tạ ngươi.

Thu Hồng Lệ nhu tình mật ý nhìn hắn.

Tổ An cười ha ha:

- Chúng ta là người một nhà, nói những thứ này quá xa lạ, đương nhiên nếu như ngươi thật muốn cảm tạ ta mà nói, không bằng lấy thân báo đáp đi.

Vừa nói vừa kéo nàng vào ngực mình, hắn muốn thăm dò Vân Gian Nguyệt nói có lừa hắn hay không.

Ngồi ở trong ngực hắn, trên mặt Thu Hồng Lệ lóe lên tia đỏ ửng:

- A Tổ, ta luyện công pháp có chút đặc thù, trong thời gian ngắn không thể phá thân.

Nghe nàng nói, Tổ An âm thầm thở dài một hơi, quả thế.

Thu Hồng Lệ nghĩ hắn có chút thất vọng, cắn môi, bỗng nhiên ôn nhu nói:

- A Tổ, tuy ta không có cách nào trao mình cho ngươi, nhưng trước kia ở Thần Tiên Cư gặp qua thủ đoạn của các cô nương, có thể thay biện pháp phục thị ngươi.

Trong lòng Tổ An thoáng cái cuồng loạn, khuôn mặt của Thu Hồng Lệ càng đỏ, nàng ngồi ở trong ngực đối phương, thân thể phản ứng không thể gạt được nàng.

Lúc này ở bên ngoài mấy con phố, một nữ tử mỹ lệ áo trắng tung bay, còn có một công tử trẻ tuổi đang đi về phía bên này, nhan trị của hai người quá cao, dẫn tới các tiểu thương liên tiếp quay đầu.

- Tỷ tỷ, ánh mắt của những người này thật đáng ghét.

- Bây giờ ngươi ở trong hình dạng nam nhân, sợ gì chứ.

- Hừ, tóm lại không thoải mái.

Thiếu niên âm thầm bổ sung một câu, nói ra ánh mắt của tỷ phu cũng kém không nhiều, bất quá lại không có chán ghét như vậy.

- Tỷ phu của ngươi ở đâu?

Thanh âm của tiên tử không có thanh lãnh như ngày bình thường, mà có chút bức thiết.

- Ở phía trước không xa.

Nhìn thấy bộ dáng của tỷ tỷ, trong đầu thiếu niên lại không ngăn được hiện ra tình hình nhìn thấy hôm đó, gương mặt trắng nõn nhiễm lên một tia ửng đỏ.

- Tỷ tỷ thật là bị gia hỏa kia ăn sạch, sáng sớm liền muốn tới tìm hắn.

Thiếu niên đậu đen rau muống không thôi, hắn vẫn nghĩ không thông, tỷ tỷ luôn cao lãnh tại sao lại chung tình với một nam nhân như vậy.

Đôi tỷ đệ này tự nhiên chính là Sở Sơ Nhan và Sở Ấu Chiêu, không đúng, phải gọi tỷ muội.

- Địa chỉ của ngươi không có sai chứ, tại sao lâu như thế còn chưa tới?

Sở Sơ Nhan có chút bất mãn.

Nhìn thấy tỷ tỷ u oán giống như nữ nhân xa chồng lâu ngày, Sở Ấu Chiêu cực kỳ không vui:

- Ta đã phái người tra, Nam Tước phủ của hắn là phủ đệ của Đinh đại nhân lúc trước, hẳn ở đằng kia.

Sở Sơ Nhan ân một tiếng, cước bộ bất tri bất giác tăng tốc mấy phần, Sở Ấu Chiêu chu môi, nhưng vẫn chạy chậm theo sau.

Cuối cùng đi tới trước một đình viện, Sở Sơ Nhan nhìn bảng hiệu trên cửa chính viết Phượng Hoàng Nam Tước Phủ, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, ban đầu ở Minh Nguyệt Thành, người người đều nói hắn chỉ là một người ở rể dựa vào Sở gia, không nghĩ tới hôm nay hắn đã thành Nam Tước.

Công Hầu Bá Tử Nam, tuy Nam Tước thấp nhất ở trong hàng ngũ tước vị, nhưng đó là cánh cửa, bây giờ hắn đã là quý tộc đường đường chính chính, có thể hưởng thụ được rất nhiều phúc lợi mà bình dân không hưởng thụ được.

Cũng không biết sau khi phụ thân và mẫu thân biết hắn thành Nam Tước sẽ có phản ứng gì.

Khóe môi của Sở Sơ Nhan hơi giương lên, dường như nghĩ đến sự tình thú vị gì.

Sở Ấu Chiêu một mực dò xét nàng nhịn không được bĩu môi, chỉ là một Nam Tước, cần cao hứng như vậy sao.

Lúc này Sở Sơ Nhan thay đổi bộ dáng lòng như lửa đốt, đứng ở trước cửa bất động, sửa sang quần áo và tóc, lại khôi phục dáng vẻ băng sơn mỹ nhân như ngày bình thường:

- Ngươi đi gõ cửa đi.

Bình Luận (0)
Comment