Càng làm người tức giận là bởi vì sáng sớm, tinh khí của nam nhân tràn đầy, bây giờ vừa vặn đè lên khu vực thần bí, dù ngăn cách quần áo cũng có thể cảm giác được bên trong dữ tợn nóng hỏi, quần lót của nàng thì đã ướt nhẹp.
- Khó trách ta sẽ nằm mộng như thế!
Vân Gian Nguyệt giận không chỗ phát tiết, trực tiếp đá gia hỏa này bay xuống giường.
- Ngọa tào?
Tổ An không hiểu ra sao mở mắt, còn tưởng gặp nguy hiểm đánh tới, đợi thấy rõ là Vân Gian Nguyệt, thân thể căng cứng mới thoáng trầm tĩnh lại.
- Ngươi làm gì!
- Ai bảo ngươi vô lễ với bản tọa!
Khuôn mặt Vân Gian Nguyệt đỏ ửng, có điều rất nhanh khôi phục bình thường, đồng thời âm thầm may mắn mình tiên hạ thủ vi cường, bằng không đợi hắn tỉnh lại nhìn thấy mình ôm hắn, tay hắn đang bóp vú mình… thì quả thực sống không bằng chết.
Chú ý tới ánh mắt của nàng, Tổ An cả giận nói:
- Cái này là phản ứng bản năng buổi sáng của nam nhân, ngươi ở trong phòng ta, ngủ trên giường của ta, kết quả còn muốn đánh ta, có quá phận hay không!
Vân Gian Nguyệt có chút chột dạ, hừ một tiếng:
- Vừa rồi một cước kia cũng là phản ứng bản năng của nữ nhân.
Tổ An:
- ...
Nữ nhân này cũng vô sỉ như thế, như được ta chân truyền vậy.
Vân Gian Nguyệt cũng có chút xấu hổ, thanh âm của nàng hơi nhu hòa:
- Đa tạ ngươi cứu giúp, thương thế của ta cũng khôi phục chút ít, sẽ không quấy rầy.
Dù sao nàng cũng là nữ tử, cùng một nam nhân ở chung phòng cuối cùng sẽ không tiện, hơn nữa nghĩ tới buổi tối hôm nay lại phải ngủ chung giường, nàng liền không được tự nhiên, nếu để đối phương phát hiện tư thế ngủ của nàng, sẽ xấu hổ như thế nào.
Tổ An trầm giọng nói:
- Ngươi bị thương nặng như vậy, chỉ một đêm làm sao có thể khôi phục? Hơn nữa bây giờ toàn bộ hoàng cung giới nghiêm, đại trận thủ hộ vận chuyển, thậm chí một sợi thần niệm của Hoàng Thượng cũng trong cung, ngươi làm sao ra ngoài?
Vân Gian Nguyệt trầm mặc, nàng làm sao không biết những thứ này, thế nhưng nguyên do trong đó đâu tiện nói ra miệng:
- Giáo chúng của bổn tọa trốn thoát, hiện tại bọn họ ở trong hoàng thành khẳng định quần long vô thủ, ta phải nghĩ biện pháp liên hệ với Hồng Lệ mới được, để cho nàng dựa theo kế hoạch hành sự.
Tổ An suy nghĩ một chút nói:
- Ngươi không tiện xuất cung, ta giúp ngươi thông báo nàng.
Hắn còn có thân phận Thái Tử Xá Nhân, mỗi ngày phải theo Thái Tử học tập, hắn không có khả năng trực tiếp từ nơi này đến Đông Cung, bởi vì ra vào cửa cung đều có ghi chép, nếu có người quyết tâm tra, sẽ phát hiện hắn không có ghi chép vào cung, như thế rất dễ dàng dẫn đến thân phận bại lộ.
Vân Gian Nguyệt do dự một chút, liền không kiên trì nữa:
- Vậy thì cám ơn ngươi.
Tổ An từ trong Lưu Ly Bảo Châu lấy ra một đống lớn điểm tâm:
- Ta xuất cung một chuyến, ngươi ở lại đây dưỡng thương, tuyệt đối đừng đi ra ngoài, ăn chút lương khô trước, lần sau ta lại mang vài món ngon về.
- Cảm ơn.
Lấy tu vi của Vân Gian Nguyệt bây giờ, mười ngày nửa tháng không ăn vấn đề cũng không lớn, bất quá cảm nhận được hảo ý của đối phương, nàng không có cự tuyệt.
- Đúng rồi, ngươi có khả năng mà nói, giúp bổn tọa mua cái võng đi.
Nàng nói, đã lựa chọn lưu lại, thì sự tình ngủ cũng phải cân nhắc, khẳng định không thể ngủ ở trên giường, lại không có cách nào ngủ trên sợi dây, chỉ có thể để hắn mua một cái võng.
Trữ vật giới chỉ bình thường không gian nhỏ, chỉ sợ rất khó chứa nổi một cái giường, bất quá võng có thể vò thành cục, vấn đề hẳn không quá lớn.
- Được.
Tổ An có chút đáng tiếc, tối hôm qua rõ ràng đã định vờ ngủ, sao không cẩn thận lại ngủ mất chứ, lãng phí cơ hội tốt như vậy, làm không bằng cầm thú một lần.
Nhìn thấy hắn đi tới cửa, Vân Gian Nguyệt có chút áy náy:
- Ngươi còn đau hay không?
Tổ An đầu tiên là sững sờ, sau đó trên mặt hiện ra nụ cười:
- Nguyên lai trong lòng tỷ tỷ vẫn quan tâm ta.
- Phi.
Vân Gian Nguyệt xì một cái.
- Bổn tọa chỉ lo lắng ngươi thụ thương không có người làm chân chạy cho ta.
Tổ An cười ha ha, tâm tình thật tốt rời đi.
Trong hoàng cung trải qua một đêm nghiêm tra, bây giờ đã mở cửa cung, dù sao bách quan còn phải vào triều làm việc, không có khả năng một mực phong tỏa.
thân phận Kim bài Tú Y Sứ Giả của Tổ An tự nhiên cũng có thể tự do xuất cung, hắn chú ý tới thời điểm thị vệ kiểm tra lệnh bài của hắn, biểu lộ có chút kỳ quái, hắn nghĩ không ra, âm thầm đề cao cảnh giác, quả nhiên phát hiện có người ở trong bóng tối theo dõi hắn.
Chẳng lẽ là Trình Hùng tặc tâm bất tử?
Tổ An cười lạnh, lấy tu vi hiện tại của hắn, muốn theo dõi hắn nói nghe thì dễ?
Hắn ở trong nội thành lượn vài vòng, triệt để vứt bỏ theo dõi, tìm một nơi bí ẩn đổi quần áo, sau đó mới tới phủ đệ của mình.
Vừa trở lại phủ đệ, toàn thân hắn liền căng cứng, đột nhiên xuất thủ công tới.
Lúc này một ngọn đèn lồng dâng lên, bóng người xinh đẹp cũng công tới.
Hai người trong nháy mắt nhận ra đối phương, vội vàng dừng tay:
- Hồng Lệ!
- A Tổ!
Tổ An vừa mừng vừa sợ:
- Thấy ngươi không có việc gì thì quá tốt, hôm qua Hoàng Đế phái Vệ tướng quân Liễu Diệu và Du Kích tướng quân Triệu Nguyên tra xét kinh thành, ta còn sợ ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Thu Hồng Lệ cười duyên:
- Bản cô nương hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, làm sao có thể bị những ưng khuyển kia bắt lấy.
Bỗng nhiên nàng ý thức được không đúng, vội vàng xin lỗi:
- A Tổ, ta không phải nói ngươi.
- Ta biết.
Tổ An mỉm cười, nắm tay nàng đi vào trong.
- Vào trong nói đi, miễn cho bị người khác nhìn thấy.
- Ừm.