Ánh mắt của hắn rơi xuống hoa ấn màu đỏ ở mi tâm đối phương, cái đồ chơi này không biết làm sao làm được, có lúc giống Hoa Mai, có lúc giống Tam Diệp Thảo, nhìn rất xinh đẹp.
Thái Tử Phi vốn còn muốn nói cái gì, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt hắn sáng rực nhìn mình, không khỏi nhíu mày:
- Tổ đại nhân, xin chú ý thân phận của mình.
Gia hỏa này lại dám nhìn nàng chằm chằm, không muốn sống nữa sao?
Nếu đổi lại người khác, nói không chừng nàng sẽ phát tác, nhưng nghĩ tới đối phương chẳng qua là một bình dân ở Minh Nguyệt Thành, chỉ cơ duyên xảo hợp mới đến Đông Cung, không hiểu quy củ cũng bình thường.
Nếu mình làm lớn, khó tránh khỏi truyền ra lời đồn đại không hay, bây giờ thân phận nàng mẫn cảm, không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, cho nên nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Nhìn thấy Thái Tử Phi xụ mặt rời đi, phảng phất như tránh né sắc lang, Tổ An không còn gì để nói, cần như vậy sao, ta chỉ nhìn hoa ấn của ngươi, cũng không phải ngấp nghé mỹ mạo của ngươi.
Đoàn người nhanh chóng đi tới Khôn Ninh Cung, Thái Tử Phi dẫn Thái Tử đi vào thỉnh an, Hoàng Hậu thì cười híp mắt hỏi han, nhìn cũng chưa từng nhìn Tổ An một cái, song phương trò chuyện với nhau thật vui.
Tổ An bĩu môi, tràng cảnh như mẹ hiền con hiếu, Thái Tử Phi rõ ràng rất kiêng kị Hoàng Hậu, hôm qua trong giọng nói của Hoàng Hậu cũng có ý bất mãn với Thái Tử Phi, kết quả gặp mặt lại giống như một đôi bạn thân.
Chậc chậc, nữ nhân khủng bố như vậy!
Sau đó Hoàng Hậu lại phong thưởng, khen bọn họ có công bảo hộ Thái Tử và Thái Tử Phi.
Thái Tử Phi liếc Tổ An một cái, nghĩ thầm người khác thì thôi, hôm qua gia hỏa này sớm đã rời đi, hắn có công lao cái rắm.
Bình tĩnh bình tĩnh, thân là một thục nữ, sao có thể nói ra từ ngữ thô tục.
Bỗng nhiên Thái Tử tâm huyết dâng trào, ồn ào muốn ăn điểm tâm, Hoàng Hậu đang muốn đẩy bọn họ ra, liền hé miệng cười duyên, để cung nữ dẫn bọn hắn ra ngoài tìm một chút điểm tâm để ăn.
Thái Tử Phi tự nhiên phải bồi tiếp, nàng không lo lắng điểm tâm có độc gì, dù sao Thái Tử là tỷ tỷ của Hoàng Hậu sinh, ở trên sự tình đối kháng Tề Vương, bọn họ vẫn đứng ở trên một cái thuyền.
Chỉ bất quá nhìn trượng phu trên danh nghĩa của mình ăn như hổ đói, nàng cảm thấy cực kỳ mất mặt, đáng tiếc lại không thể bộc lộ, chỉ có thể ở một bên ngẩn người, bất tri bất giác nghĩ đến Thập Nhất đại nhân, trong lòng thăm thẳm thở dài.
Người khác của Đông Cung cũng được ban thưởng điểm tâm ăn, được Hoàng Hậu thưởng thức như vậy, từng cái kích động không thôi.
Tổ An thì được Tiểu Quế Tử vụng trộm đưa đến một cung điện khác, Hoàng Hậu đang lười biếng nằm ở trên giường, quần áo phác hoạ ra đường cong nở nang lại hoàn mỹ.
Thành thục vũ mị, nghiêng nước nghiêng thành...
Tổ An yên lặng cho một lời bình, nghĩ thầm cũng không biết Hoàng Đế suy nghĩ gì, để phi tần xinh đẹp như vậy không thèm để ý, thật là phung phí của trời.
Hoàng Hậu tùy ý phất tay, ý bảo Tiểu Quế Tử ra ngoài, tựa hồ Lữ công công cũng sớm đạt được chỉ thị, đã ra ngoài cửa trông coi.
Tổ An nhịn không được cười nói:
- Hoàng Hậu cố ý đuổi hết những người khác, bây giờ trong phòng chỉ còn lại cô nam quả nữ, chẳng lẽ Hoàng Hậu thèm thân thể của ta?
Thần sắc của Hoàng Hậu lạnh lẽo, trầm giọng nói:
- Cẩu nô tài, càng lúc càng lớn mật, tin bản cung lập tức phái người kéo ngươi ra ngoài đánh chết hay không.
Tổ An cũng thu hồi nụ cười:
- Nương nương, ở trước mặt người ngoài, ta tự nhiên bảo trì đầy đủ tôn kính, nhưng loại gặp mặt thầm kín này, ngươi còn muốn uy hiếp ta, có phải có lầm lẫn gì không?
Nhìn ánh mắt của hắn cực kỳ xâm lược, Hoàng Hậu giật mình, không biết vì sao, nội tâm sớm đã khô cạn dường như trở lại thuở thiếu thời.
Nàng mất tự nhiên ngồi thẳng thân thể, thanh âm cũng mềm mại mấy phần:
- Bản cung... Ta tìm ngươi qua đây, chủ yếu là muốn hỏi sự tình ngày hôm qua.
Thấy thái độ của nàng chuyển biến nhanh như vậy, ngay cả bản cung cũng không tự xưng, Tổ An không nhịn được sững sờ, nhất định phải hung ngươi mới như vậy, ngươi có sở thích bạo hành sao?
Hắn trầm giọng nói:
- Ngươi yên tâm, thích khách kia đã ở trong khống chế, sẽ không nói lung tung.
Hoàng Hậu biến sắc:
- Ngươi không giết hắn?
Tổ An mỉm cười:
- Vạn nhất ta giết hắn, Hoàng Hậu lại vụng trộm tìm người giết ta thì sao?
Sắc mặt Hoàng Hậu âm tình biến hóa, nàng xác thực có ý định này, vốn muốn tìm cơ hội phái Lữ công công đi diệt khẩu, tuy giết một Thái Tử Xá Nhân có chút phiền phức, nhưng so với danh dự của mình mà nói, chút phong hiểm ấy đáng giá, nàng không muốn lưu lại sở hở ở trong tay người khác.
Tổ An liếc nhìn nàng một cái:
- Yên tâm, chỉ cần ta bình an vô sự, người kia cũng sẽ một mực ở trong khống chế; đương nhiên nếu ta xảy ra chuyện, thì khó đảm bảo bên ngoài không có lời đồn đại gì.
Đến từ Liễu Ngưng, điểm nộ khí +444!
Hoàng Hậu hận đến nghiến răng, tự nhiên biết đối phương đang uy hiếp nàng, mấu chốt là nàng thật không có cách nào.
Nàng trầm giọng nói:
- Ngươi có biết nếu xảy ra ngoài ý muốn, để thích khách kia đào thoát, ngươi ta đều sẽ vạn kiếp bất phục không?
- Ta an bài cực kỳ thỏa đáng, sẽ không xảy ra vấn đề.
Tổ An tự tin nói.
- Hi vọng ngươi đừng để ta thất vọng, cút đi.
Hoàng Hậu xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng cực kỳ bực bội.
Thần sắc của Tổ An lạnh lẽo, trực tiếp tới trước một bước, đưa tay nắm gương mặt của nàng:
- Nữ nhân, đừng nói chuyện với ta như vậy.
Hắn rõ ràng ở trong loại quan hệ quỷ dị này, hắn càng mềm yếu đối phương càng lấn tới, chỉ có nắm quyền chủ động ở trong tay mình mới là chính đồ.
Hoàng Hậu kinh ngạc đến ngây người, nàng không ngờ gia hỏa này lại còn dám vô lễ với mình như vậy!
...