Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1162 - Chương 1162: Nhất Kích Trí Mệnh

Chương 1162: Nhất kích trí mệnh Chương 1162: Nhất kích trí mệnh

Trước đó náo thích khách một mảnh hỗn loạn thì thôi, lúc ấy không có người chú ý, nhưng bây giờ Thái Tử và Thái Tử Phi ở gian phòng cách đó không xa, người Đông Cung cũng ở bên ngoài, Lữ công công lại canh giữ ở cửa.

Hắn làm sao dám!

Nhưng không biết vì sao, đối phương gần trong gang tấc, cảm giác áp bách kia cho nàng một loại thể nghiệm hoàn toàn mới, rõ ràng lý trí cự tuyệt thậm chí thống hận đối phương mạo phạm mình, nhưng mỗi một tế bào trong thân thể lại nhảy cẫng hoan hô, gia hỏa này cho nàng một loại cảm giác như mới vừa vào cung nhìn thấy Hoàng Đế.

Nàng hít sâu một hơi, xua tan ý nghĩ trong đầu, tận lực để cho mình ngữ khí không phát run:

- Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?

Tổ An từ tốn nói:

- Chỉ là để Nương nương nhận rõ quan hệ giữa chúng ta, nếu hơi một tí lại mở miệng gọi cẩu nô tài, ta sẽ không khách khí.

Hô hấp của Hoàng Hậu thoáng cái dồn dập lên, bộ ngực chập trùng, con ngươi ngày bình thường uy nghiêm sắp chảy ra nước:

- Ngươi muốn không khách khí như thế nào?

Tổ An á khẩu, cái này còn thật không biết, hắn vốn chỉ tính hù dọa nàng, tranh thủ một chút quyền lợi, nhưng nàng phản ứng không khỏi quá lớn rồi.

Nụ cười của Hoàng Hậu cực kỳ nguy hiểm:

- Tiểu nam nhân, đừng giả bộ ngươi thật có thể làm gì ta, dù ta nằm ở chỗ này mặc cho ngươi hành động, ngươi dám lên sao?

Không biết vì sao, thời điểm nàng nói lời này, trong lòng lại ẩn ẩn có vẻ mong đợi.

Ý thức được điểm ấy, nàng cũng giật mình, nghĩ thầm mình làm sao vậy.

Tổ An:

- ...

Hắn không thể không chán nản thừa nhận, thật không dám làm cái gì với nàng.

Hoàng Đế quá mạnh, một ý niệm cũng có thể giết chết hắn, tuy bây giờ Hoàng Đế không ra vào hậu cung, nhưng trên đời không có tường không lọt gió, lấy thần niệm của hắn, thật phát sinh cái gì, khẳng định chạy không khỏi tai mắt.

Tuy Hoàng Hậu như đào mật chín mọng mê người, nhưng hắn không đến mức bốc lên phong hiểm lớn như thế, dù sao hắn còn có cả một khu rừng rậm.

Thấy hắn sửng sốt, Hoàng Hậu cười nhạo, hất tay hắn ra:

- Phô trương thanh thế ở trước mặt bản cung là không có tác dụng, về sau mọi người nước giếng không phạm nước sông, sự kiện kia nát ở trong bụng là được, tuyệt đối đừng hy vọng xa vời có thể sử dụng lần này đến khống chế ta.

Tổ An cầu mong cũng chỉ như vậy mà thôi, nhưng bây giờ thừa nhận thì quá mất mặt.

Thục phụ quả nhiên không dễ bị lừa giống tiểu cô nương, ai nha, thật xấu hổ.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có người đi tới.

Trong nháy mắt Tổ An và Hoàng Hậu thẳng tắp thân thể, kéo xa khoảng cách.

Hoàng Hậu có chút không vui:

- Ngươi vào làm gì?

Đến là Lữ công công, ánh mắt hắn hung ác nhìn chằm chằm Tổ An:

- Nương nương, cần lão nô giết gia hỏa này không?

Tổ An giật mình, tu vi của đối phương là Cửu phẩm, khoảng cách gần như vậy, có lòng điều tra mà nói, trong phòng phát sinh sự tình rất khó giấu diếm được hắn.

Chủ quan rồi!

Có điều hắn không quá sợ hãi, lấy tu vi của hắn bây giờ, tuy đánh không lại lão thái giám kia, nhưng muốn tự vệ vấn đề cũng không lớn, hơn nữa sự kiện này Hoàng Hậu không có khả năng làm lớn, đương nhiên sẽ không để người khác giúp đỡ.

Hoàng Hậu hơi kinh ngạc liếc hắn một cái, không nghĩ tới biểu lộ của hắn vẫn trầm ổn, nàng lắc đầu:

- Không cần, bản cung tự có chừng mực.

Sau đó nàng bất mãn trừng thái giám một cái:

- Bản cung không phải bảo ngươi ở bên ngoài trông coi sao, ai cho ngươi tự chủ trương đến đây?

Lữ công công vội vàng cười làm lành:

- Nương nương, chủ yếu là ta ở bên ngoài nghe được một tin tức trọng yếu, muốn báo cho nương nương.

Tổ An thấy không còn gì để nói, gia hỏa này trở mặt quá nhanh, liếm chó thật ngưu bức.

- Nói đi...

Hoàng Hậu lại khôi phục dáng vẻ lười biếng, lần nữa nằm nghiêng ở trên giường.

Nhìn đường cong uyển chuyển của nàng, ánh mắt của Lữ công công thoáng cái nóng rực lên, đáng tiếc nghĩ đến cái gì, sắc mặt lại ảm đạm, sau đó hắn quay đầu liếc nhìn Tổ An, biểu lộ có chút do dự.

- Không sao, về sau Tổ đại nhân cũng coi như người mình.

Hoàng Hậu khẽ cười, nàng không ngại lấy lòng ở những chuyện nhỏ nhặt này, rút ngắn quan hệ của song phương.

Thấy Lữ công công tràn ngập địch ý nhìn mình, Tổ An có chút im lặng, đại ca ngươi không có jj, cần gì xem ai cũng là tình địch chứ.

Lữ công công lên tiếng:

- Hồi bẩm nương nương, Tả Vệ tướng quân Trình Hùng đang dẫn người tra rõ Tú Y Sứ Giả ở trong cung.

- Tra Tú Y Sứ Giả? Hắn bị điên sao?

Hoàng Hậu ngạc nhiên, Tú Y Sứ Giả là thân tín của Hoàng Đế, Trình Hùng từ đâu tới lá gan.

Tổ An lại giật mình, hắn vô ý thức cảm thấy đây là âm mưu nhắm vào mình.

Lữ công công đáp:

- Tựa hồ hắn nắm được tình báo, hôm qua có thích khách mặc y phục của Tú Y Sứ Giả ra hoàng cung, cho nên hôm nay đang điều tra số lượng chế phục của Tú Y Sứ Giả ở trong cung, bên Tú Y Sứ Giả có người bất mãn, đang giằng co với hắn.

Tổ An chỉ cảm thấy như có một chậu nước lạnh từ trên đầu đổ xuống, hắn lập tức kịp phản ứng, cái này xác thực là nhằm vào hắn!

Chắc là đêm qua Trình Hùng thất bại tan tác quay về, trong lòng không phục nên ngóc đầu trở lại, lần này hắn điều tra cực kỳ kỹ càng, thậm chí ngay cả trước đó mình sử dụng y phục của Tú Y Sứ Giả đưa Tuyết nhi xuất cung cũng tra được.

Tuy mặt ngoài hắn là giằng co với Tú Y Sứ Giả, nhưng trên thực tế là chờ cho ta một kích trí mệnh.

Bây giờ Vân Gian Nguyệt còn giấu ở trong phòng hắn, tối hôm qua may mắn tránh thoát, hôm nay lại đi vào điều tra, chỉ sợ không dễ dàng giấu diếm như vậy.

Bình Luận (0)
Comment