Làm sao bây giờ, bây giờ nên làm gì?
Trong đầu hắn nhanh chóng suy nghĩ, đồng thời có chút hối hận, vẫn là quá coi thường người của thế giới này.
Hắn vội vàng suy tư phương pháp ứng đối, phản ứng đầu tiên là mượn tay Hoàng Hậu giúp đỡ, nhưng làm sao mở miệng, nếu không tiết lộ thân phận Tú Y Sứ Giả của mình mà nói, Hoàng Hậu cần gì đi giúp một Tú Y Sứ Giả không liên quan?
Nhưng nếu nói cho nàng biết một thân phận khác của mình, làm sao giải thích với nàng sự tình mình dẫn thích khách xuất cung?
Như thế sợ rằng nàng sẽ đoán được mình nhận biết thích khách kia.
Hơn nữa thế lực sau lưng nàng là Liễu gia, sau khi biết thân phận Tú Y Sứ Giả của mình, khó đảm bảo sẽ không tiết lộ cho gia tộc biết, như thế ngược lại nguy hiểm hơn, Hoàng Đế và Tề Vương đều không dung được hắn.
Đi thông báo Chu Tà Xích Tâm? Hắn chắc chắn sẽ không ngồi nhìn thủ hạ bị khi dễ, hơn nữa hôm qua mọi người nói chuyện phiếm, quan hệ còn rất hoà thuận...
Không được không được, nếu lão hồ ly Chu Tà Xích Tâm kia biết mình thả thích khách, sẽ càng phiền toái.
Thời điểm hắn đang suy nghĩ, Hoàng Hậu cười híp mắt nói:
- Trình Hùng là người phe phái Tề Vương, lần này lo lắng Hoàng Thượng mượn cơ hội giáng chức, cho nên cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, cũng được, để hắn và Tú Y Sứ Giả chó cắn chó đi.
Trong lòng Tổ An hơi động, Trình Hùng là người phe phái Tề Vương?
Khó trách lần này quyết tâm tra án như vậy, chờ một chút, tựa hồ ta có biện pháp.
- Nương nương, đã không có chuyện gì, ta xin cáo lui trước.
Tổ An thi lễ với Hoàng Hậu, ở trước mặt người khác, tư thái nên có vẫn phải có.
- Lữ công công, đưa hắn ra ngoài đi.
Hoàng Hậu phất tay, tựa hồ cũng không muốn đơn độc ở chung với Lữ công công.
- Vâng...
Lữ công công dẫn Tổ An ra ngoài, thần sắc có chút khó coi.
Tổ An nghĩ thầm không cẩn thận chọc vào nữ thần hắn ngày nhớ đêm mong, có chút oán niệm cũng bình thường, xem ra đã làm mất lòng gia hỏa này.
Đi tới cửa, Lữ công công thuận tay đóng cửa lại, sau đó một mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói:
- Ngươi quả nhiên là có tặc tâm không có tặc đảm, chẳng lẽ sợ Hoàng Thượng biết như vậy sao?
Nghe ngữ khí của hắn, Tổ An trợn tròn mắt, sao không giống tưởng tượng thế, vì sao cảm giác tựa hồ hắn đang cổ vũ mình chinh phục Hoàng Hậu.
Lại nói không phải ngươi một mực ái mộ Hoàng Hậu sao, vì sao lại giật dây nam nhân khác chơi nàng? Hơn nữa ánh mắt còn rất hưng phấn.
Chẳng lẽ Lữ công công thích NTR?
Tổ An ngượng ngùng cười cười:
- Công công hiểu lầm, ta cực kỳ tôn kính Hoàng Hậu nương nương, sao có thể làm ra sự tình mạo phạm nàng.
- Ha ha...
Lữ công công chỉ cười không nói.
Tổ An thực không muốn dây dưa với lão biến thái, tùy ý ứng phó vài câu liền cáo lui.
Nhanh chóng đi tới thiên điện, Thái Tử đang ở nơi đó phàm ăn tục uống, trên miệng và trên tay dính đầy mỡ.
Gương mặt của Thái Tử Phi sương lạnh, hiển nhiên là muốn giáo huấn Thái Tử, lại cố kỵ đây là Khôn Ninh Cung, mình giáo huấn Thái Tử bị người khác nhìn sẽ ảnh hưởng không tốt, cho nên chỉ có thể cố nén, nhưng càng nhẫn thì càng giận, lạnh lùng nói:
- Thái Tử ăn xong chưa, chúng ta nên trở về.
Đại bàn tử lắc đầu:
- Vừa rồi cung nữ nói nơi này còn có rất nhiều đồ ăn chưa lên, có cả thịt dê hấp tía tô, tay gấu hầm thuốc bắc, vịt nướng than hoa, gà chiên, gang ngỗng, thịt khô, trứng muối, thịt nướng, lạp xưởng...
Thái Tử Phi nghe mà mí mắt nhảy lên, ngày bình thường bảo gia hỏa này đọc Tam Tự Kinh sẽ không vượt qua ba câu, kết quả tên món ăn đều nhớ nhất thanh nhị sở, đời trước ngươi là heo sao?
Nhưng nếu là heo, sao ngươi lại ăn thịt đồng loại?
Thời điểm Tổ An tới, tựa hồ ẩn ẩn nhìn thấy đỉnh đầu nàng bốc khói trắng.
Hắn có chút do dự, thời điểm này đi tìm nàng nói chuyện có phải đụng trên họng súng hay không?
Bất quá sự tình khẩn cấp, hắn cũng không lo được nhiều như vậy, chỉ có thể kiên trì đi lên:
- Thái Tử Phi.
- Có việc gì?
Thái Tử Phi cực kỳ không vui.
Tổ An khó chịu, nữ nhân này thật thiện biến, trước đó thời điểm ta mang mặt nạ, ngươi ôn nhu động lòng người, sao đảo mắt thì không nhận người chứ.
Hắn đành phải nhẫn nại nói:
- Là như vậy, vừa rồi Hoàng Hậu nương nương ban thưởng chúng ta rất nhiều thứ, bất quá hôm qua ta không có ở Đông Cung, cầm những vật này thật không tiện, không bằng đưa chúng nó cho người nên được chân chính.
- Người nên được chân chính?
Thái Tử Phi nghĩ thầm gia hỏa này cũng có tự mình hiểu lấy.
- Quên đi, nên được ban thưởng đều đã lấy, chính ngươi giữ đi.
Thân là Thái Tử Phi, đương nhiên sẽ không tước đoạt ban thưởng của thủ hạ, bằng không Hoàng Hậu thành người lương thiện, nàng ngược lại thành ác nhân.
- A, chờ chút...
Trong lòng nàng hơi động, bỗng nhiên nghĩ đến xác thực còn có người chưa được ban thưởng.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi hưng phấn, trực tiếp gọi đại bàn tử:
- Thái Tử, chúng ta nên đi tìm Thập Nhất đại nhân nói lời cảm tạ, hôm qua hắn cứu chúng ta.
Nghe nàng nói như vậy, Tổ An buông lỏng một hơi, may mắn Thái Tử Phi này là người thông minh.
Chính bởi vì nàng là người thông minh, cho nên tuy Tổ An hận không thể trực tiếp kéo Thái Tử Phi đến nơi ở đối phó Trình Hùng, nhưng kiêng kị sau khi sự việc xảy ra nàng tỉnh táo lại, hoặc phát giác được cái gì.
Lúc này hắn không thể để cho bất luận kẻ nào liên tưởng tới thân phận của Thái Tử Xá Nhân và Kim bài Thập Nhất.
Nên hắn chỉ có thể âm thầm nhắc nhở, để Thái Tử Phi tự mình nghĩ đến Kim bài Thập Nhất, như vậy sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Thái Tử đang ăn hăng say, nghe vậy khoát tay:
- Không đi, ta còn chưa ăn xong.