Hắn âm thầm cười lạnh, nếu Tổ An phản bác không phải, hắn sẽ thừa thắng xông lên, để hắn nói rõ thân phận của một Tú Y Sứ Giả khác, đi tìm đến đối chất, như thế hắn sẽ tai kiếp khó thoát.
Thái Tử Phi nhíu mày nhìn về phía Tổ An:
- Có việc này không?
Tổ An trực tiếp lắc đầu:
- Quả thực là nói vớ nói vẩn, ta tiếp xúc với Tú Y Sứ Giả khác lúc nào? Những thị vệ kia đều là thủ hạ của ngươi, muốn nói như thế nào tự nhiên là nghe ngươi. Trình tướng quân, ngươi vì hãm hại ta, có thể nói rất nhọc lòng nha.
Trình Hùng xém chút phun ra một ngụm máu tươi, trợn tròn mắt nói lời bịa đặt a, trên đời lại có kẻ vô sỉ như thế!
Trước kia hắn vu oan giá họa đều làm đến lô hỏa thuần thanh, người ta không có tội cũng có thể làm thành có tội, kết quả lần này biết rõ đối phương có tội, hắn lại không làm gì được đối phương!
Đến từ Trình Hùng, điểm nộ khí +999+999+999...
Trình Hùng vội vàng nói:
- Thái Tử Phi, không nên bị người này gạt, kẻ này rắp tâm hại người, cấu kết với thích khách, khẳng định đang tính toán âm mưu động trời nào đó.
Thái Tử Phi trực tiếp đánh gãy hắn:
- Đủ rồi, nếu Thập Nhất đại nhân thật cấu kết với thích khách, vì sao tối qua lại từ trong tay thích khách cứu ta... Khụ khụ... và Thái Tử?
Trình Hùng vô ý thức đáp:
- Hôm qua thích khách đến Khôn Ninh Cung và Đông Cung khả năng không phải một nhóm, hắn cấu kết với thích khách ở Khôn Ninh Cung, chưa hẳn có quan hệ với thích khách ở Đông Cung.
Sắc mặt của Thái Tử Phi thoáng cái trầm xuống:
- Người cứu ta và Thái Tử lại cấu kết với thích khách ở Khôn Ninh Cung, Trình tướng quân ám chỉ chúng ta muốn giết Hoàng Hậu?
Trình Hùng sợ hãi:
- Mạt tướng không dám, mạt tướng không phải ý tứ này...
Hắn còn muốn nói điều gì, Thái Tử Phi trực tiếp đánh gãy:
- Đủ rồi, Thập Nhất đại nhân là Hoàng Thượng và Chu Tà Xích Tâm tự mình kiểm tra, nếu hắn có vấn đề, chẳng lẽ Trình tướng quân cảm thấy lấy Hoàng Thượng và Chu Tà đại nhân anh minh, lại nhìn không ra?
Trình Hùng đổ mồ hôi lạnh:
- Mạt tướng không dám.
Nữ nhân này thật lợi hại, từng cái tội danh đập tới, hắn đều không tiếp nổi.
Biết hôm nay Thái Tử Phi ở chỗ này, hắn khẳng định không có cách nào trị được Tổ An, liền quyết định thật nhanh, mang theo thủ hạ rút lui, đồng thời suy nghĩ chờ thời điểm Thái Tử Phi không có mặt lại tới, lần sau sẽ chuẩn bị càng sung túc, không nói nhảm với Tổ An, vừa thấy mặt liền lấy thủ đoạn lôi đình trấn áp.
Đợi Trình Hùng dẫn người rời đi, Thái Tử Phi quay đầu, biểu lộ vốn hàm sát lập tức nhu hòa, đôi mắt uy nghiêm cũng nhiều mấy phần ôn nhu:
- Thập Nhất đại nhân không có sao chứ?
Trong đầu Tổ An còn hiện lên hình ảnh vừa rồi nàng răn dạy Trình Hùng, nghĩ thầm thật xinh đẹp.
Thấy đối phương ôn nhu nhìn mình, trong lúc nhất thời không có lấy lại tinh thần.
- Thập Nhất đại nhân?
Thấy hắn nhìn mình chằm chằm, sắc mặt của Thái Tử Phi đỏ lên, vội vàng ho nhẹ nhắc nhở.
Nói đến cũng kỳ quái, trước đó Tổ An cũng dùng ánh mắt tương tự nhìn nàng, nhưng nàng cảm thấy chán ghét, còn răn dạy đối phương, nhưng bây giờ Thập Nhất đại nhân nhìn như vậy, nàng lại cảm thấy trái tim bịch bịch nhảy lên.
Ai, mình làm sao vậy.
Lúc này Tổ An mới hồi phục tinh thần lại:
- Đa tạ Thái Tử Phi giải vây, ta không sao.
Thái Tử Phi vẫn có chút bận tâm:
- Lần trước ở Thái Y Viện nghe ngươi nói bị thương thần hồn, vừa rồi lại giao thủ với Trình Hùng, có thể tác động thương thế không?
Tổ An cười nói:
- Chỉ là Trình Hùng, còn không thương tổn được ta.
- Tu vi của Thập Nhất đại nhân quả nhiên cao sâu, khiến người ta bội phục.
Nhìn bộ dáng tự tin kia, Thái Tử Phi nghĩ thầm như vậy mới là nam nhân.
Tổ An chắp tay:
- Này còn phải đa tạ Thái Tử Phi ngày hôm trước tặng thuốc, bằng không ta sẽ không khôi phục nhanh như vậy.
Sắc mặt của Thái Tử Phi đỏ lên:
- Có thể giúp được ngươi liền tốt.
Nói xong không còn dám tiếp xúc ánh mắt của hắn, vội vàng nói:
- Trước đó ngươi cứu Thái Tử và ta, còn chưa kịp đáp tạ. Thái Tử bị dọa sợ không tiện tới, cho nên cố ý để ta tới đưa cho Thập Nhất đại nhân chút đồ vật, mong đại nhân không nên từ chối.
Nói xong vẫy tay, một đám cung nữ thái giám bưng vàng bạc châu báu, bên trong còn không thiếu linh dược tới.
Tổ An nghĩ thầm cũng làm khó nàng, rõ ràng trong lòng tức giận với Thái Tử, nhưng mặt ngoài còn phải bảo trì mặt mũi của trượng phu.
Nhìn những vàng bạc châu báu kia, Tổ An cũng không già mồm:
- Đa tạ Thái Tử và Thái Tử Phi ban thưởng!
Hắn không có thanh cao như rất nhiều nhân vật chính trong phim, tiền là thứ tốt, càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng tốt.
Thấy hắn nhận lễ vật, Thái Tử Phi an tâm, vốn còn lo lắng hắn cự tuyệt thiện ý của mình, bây giờ đã nhận, về sau mọi người sẽ kết xuống thiện duyên, tuy nàng là Thái Tử Phi cao quý, nhưng địa vị của Kim bài Tú Y Sứ Giả cũng rất đặc thù, có thể được hữu nghị của hắn, sẽ trợ giúp Thái Tử rất lớn.
Ân, đây chính là mục đích ta tới, tuyệt đối không có ý tứ khác.
Nàng không ngừng tự nói với mình như vậy, sau đó mỉm cười với Tổ An, thân phận nàng không tiện cùng nam tử khác nói quá nhiều, ban thưởng xong liền chậm rãi rời đi.
Tổ An thu những vàng bạc châu báu kia vào Lưu Ly Bảo Châu, sau đó nhanh chóng biến mất tại nguyên chỗ.
Vân Gian Nguyệt vốn đang chờ hắn tiến vào nhịn không được dậm chân một cái:
- Hỗn đản này!
Lại nói Tổ An tìm một nơi hẻo lánh, nhanh chóng cởi xuống y phục Tú Y Sứ Giả, sau đó nghênh tiếp đội ngũ của Thái Tử Phi.
Nhìn thấy hắn tới, Thái Tử Phi nhíu mày:
- Vừa rồi ngươi đi đâu vậy?