Bạch phi hé miệng cười nói:
- Trà này dung hội tinh túy của bách hoa, tự nhiên có hương thơm, vì không để mùi thơm của nó quá nồng, ta phải bỏ ra không ít thời gian nghiên cứu.
- Bạch phi quả nhiên huệ chất lan tâm.
Tổ An tán dương, vốn hắn lo lắng trong trà có độc, chỉ khẽ nhấp một ngụm, nhưng vào miệng thơm ngát, hắn nhịn không được lại uống mấy ngụm.
Dù sao Bạch phi cũng không dám công nhiên độc chết Kim bài Tú Y Sứ Giả, nếu như là xuân dược, ách, dù sao xuân dược lợi hại nhất trên đời ở chỗ ta, trà này hiển nhiên không phải loại cảm giác quen thuộc kia.
Nhìn thấy hắn uống liền mấy ngụm, trong mắt Bạch phi lóe lên vẻ vui sướng, dù sao ai không muốn tâm huyết của mình được tán thành chứ.
Có điều bỗng nhiên nàng nghĩ đến đối phương so sánh trà này với nàng, lúc này lại không ngừng uống, chẳng phải là...
Nàng giật mình, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Nghe nói lần này trong thích khách tới Đông Cung có một vị Đại Tông Sư?
Tổ An đặt chén trà xuống:
- Không sai, hơn nữa còn là nữ tử.
Tin tức này đã công khai, không có gì phải giấu diếm.
Trong mắt Bạch phi lóe lên vẻ tán thưởng:
- Thập Nhất đại nhân có thể từ trong tay Đại Tông Sư bảo vệ Thái Tử, thật khiến người ta bội phục.
Tổ An đỏ mặt:
- Không dối gạt Bạch phi, ta ngay cả một kiếm của đối phương cũng không tiếp nổi, đánh lui thích khách là Hoàng Thượng.
Bạch phi ôn nhu cười rộ lên:
- Thập Nhất đại nhân khiêm tốn, có thể tiếp một kiếm của Đại Tông Sư mà bình yên vô sự, thực lực kia cũng đủ để tự ngạo, huống chi nghe các cung nữ nói, chính bởi vì Thập Nhất đại nhân chiến đấu anh dũng, mới có thể kiên trì đến lúc Hoàng Thượng xuất thủ, cho nên ngươi vẫn là công thần lớn nhất.
- Bạch phi quá khen.
Tổ An lâng lâng, nữ nhân này không chỉ đẹp, thanh âm lại ôn nhu, nói chuyện còn dễ nghe, được nàng thổi phồng, liền làm người thoải mái.
- Đúng rồi, nghe nói nữ thích khách kia thụ thương đào tẩu, bắt được chưa? Vạn nhất nàng giấu trong cung, chỉ sợ chúng ta sẽ rất nguy hiểm.
Bạch phi lo âu nói.
- Ta thì không sao, vạn nhất Hoàng Thái Tôn có tổn thương gì, ta cũng sống không nổi.
Nhìn thấy Bạch phi lo lắng đến lã chã muốn khóc, để cho bất kỳ nam nhân nào cũng đau lòng.
Tổ An nghĩ thầm, chẳng lẽ nữ nhân này có thuộc tính trà xanh? Bất quá nam nhân ai chịu nổi
Hắn vội vàng an ủi:
- Bạch phi chớ lo lắng, tuy nữ thích khách kia không có bị bắt, nhưng bị Hoàng Thượng tự mình xuất thủ trọng thương, không chết cũng nửa tàn, làm sao có thể đi ra gây sóng gió.
- Hoàng Thượng quả nhiên thiên hạ đệ nhất.
Bạch phi lẩm bẩm, biểu lộ có chút ngẩn người.
Tổ An nói tiếp:
- Huống chi bây giờ Chu Tà đại nhân đang toàn lực đuổi bắt nàng, nữ thích khách kia tránh còn không kịp, làm sao dám gây sóng gió ở trong cung.
Dù sao hiện tại giáo chủ tỷ tỷ không nghe được, nói xấu cũng chả sao.
Bạch phi hơi cười:
- Đa tạ Thập Nhất đại nhân an ủi, hiện tại ta yên tâm nhiều.
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng trẻ sơ sinh khóc, Bạch phi vội vàng đứng lên:
- Xin lỗi, Hoàng Thái Tôn đang đói, ta phải đi qua xem một chút.
Tổ An vô ý thức nhìn bộ ngực căng tròn của nàng, nghĩ thầm trong cung không phải có bà vú sao, Tần phi nào đích thân ra trận cho ăn, như vậy sẽ làm hỏng bộ ngực.
Chú ý tới ánh mắt của hắn, Bạch phi hơi đỏ mặt.
- Ta cáo lui trước.
Tổ An vội vàng rời đi.
Bạch phi lên tiếng:
- Ta sẽ để cung nữ thái giám đưa ban thưởng đến biệt viện của ngươi.
Nói xong lưu lại một bóng lưng xinh đẹp, sau đó vội vàng rời đi.
Cung nữ lúc trước mang theo một đám thái giám, đưa mấy cái rương đến chỗ ở của Tổ An.
- Tiểu tỷ tỷ tên gì?
Tổ An nhìn cung nữ thanh tú trước mắt, cũng không phải hắn có ý nghĩ gì, mà là vô ý thức muốn giao hảo những cung nữ ở bên cạnh các quý nhân.
Bởi vì có câu Diêm Vương tốt gặp tiểu quỷ khó chơi, tạo mối quan hệ với những người này sẽ rất hữu dụng.
- Hồi bẩm Thập Nhất đại nhân, ta tên Tâm Nhị.
Cái kia cung nữ nhút nhát đáp.
- Tên rất hay.
Tổ An nhịn không được cười nói.
- Tính tình của ngươi rất giống chủ nhân, khó trách Bạch phi sẽ tín nhiệm ngươi như vậy.
Bạch phi quả nhiên thích hoa, ngay cả tên của thị nữ cũng có quan hệ tới hoa.
Tâm Nhị nhỏ hơi nhỏ giọng đáp:
- Không dám so sánh với Nương nương.
Trên đường Tổ An không ngừng thi triển công phu mồm mép mà kiếp trước luyện thành, làm Tâm Nhị không ngừng cười duyên.
Từ trong miệng đối phương, hắn cũng hiểu rõ không ít về Bạch phi, ngày bình thường Bạch phi không có ở Đông Cung, tựa hồ không quá quen thuộc bên Thái Tử, chỉ ở trong cung của mình không ra ngoài.
Mặc kệ là Thái Tử hay Thái Tử Phi cơ hồ đều không đến thăm nàng, nàng cũng rất ít đi bái kiến hai người kia, dường như trải qua sinh hoạt không tranh quyền thế.
Chẳng lẽ Thái Tử phải đổ vỏ?
Tổ An rơi vào trầm tư, Bạch phi là nữ tử chung linh dục tú, làm sao có thể coi trọng bàn tử ngốc, thế nhưng trừ Thái Tử thì là ai?
Chẳng lẽ là Hoàng Đế?
Ai, tin tức quá ít, không cách nào phán đoán.
Tâm Nhị bảo thủ hạ đặt ban thưởng xuống liền rời đi, Tổ An đóng cửa biệt viện, Vân Gian Nguyệt mới từ trong phòng lách mình đi ra, mặt lạnh nói:
- Ngươi thật giỏi ăn chơi, ngay cả một tiểu thị nữ cũng không buông tha.
Hiển nhiên vừa rồi sự tình Tổ An tìm Tâm Nhị bắt chuyện không có giấu diếm được tai mắt của nàng.
- Ngươi biết cái gì, trong cung này nguy cơ tứ phía, ta tự nhiên phải cẩn thận, tận khả năng địa kết xuống càng nhiều thiện duyên.
Tổ An hừ một tiếng, mặc kệ nàng.
Vân Gian Nguyệt cũng biết là cái đạo lý này, nên không có xoắn xuýt, nhìn tơ lụa trong rương, nhịn không được ngạc nhiên nói:
- Ngươi thật đúng là có nữ nhân duyên, Thái Tử Phi, Bạch phi đều tranh nhau tặng đồ cho ngươi.