Hiển nhiên đây là có người tự mình vun trồng, hắn cười hỏi thăm cung nữ:
- Tiểu tỷ tỷ thật khéo tay, trồng nhiều hoa xinh đẹp như vậy.
Sắc mặt cung nữ kia đỏ lên:
- Đây là nương nương trồng.
- Nương nương?
Trong lòng Tổ An khẽ động, cung nữ chỗ Hoàng Hậu hắn đại khái đều gặp qua, hơn nữa nơi này rõ ràng không phải Khôn Ninh Cung, đây là vị nương nương nào.
- Thập Nhất đại nhân cũng là người yêu hoa?
Lúc này một thanh âm ôn nhu truyền đến.
Tổ An ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa, trong bụi hoa đứng một bóng người xinh đẹp, tay nàng cầm kéo, đang tu bổ cành lá, lúc này cung nữ bên cạnh cúi người, chậm rãi lui ra ngoài.
- Gặp qua Bạch phi.
Tổ An nhận ra nàng, thời điểm vừa tiến cung từng gặp mặt một lần, nữ tử ôn nhu thẹn thùng này để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc.
Lúc đó nàng ngay cả lời cũng không nguyện ý nhiều lời với ngoại nam, bây giờ lại cố ý tìm mình, đến cùng là nguyên nhân gì đây.
Bạch phi đưa kéo cho thị nữ bên cạnh, dùng khăn lau tay, sau đó nhìn Tổ An:
- Thập Nhất đại nhân khách khí.
Khí chất của nàng vốn rất ôn nhu, nói chuyện nhỏ nhẹ, khiến người ta sinh lòng thương tiếc, Tổ An nhịn không được cảm thán Thái Tử ngu ngốc kia diễm phúc sâu, đã có Thái Tử Phi kiều diễm ung dung giống như mẫu đơn, lại có Giải Ngữ Hoa ôn nhu như Bạch phi.
- Vừa rồi nghe Thập Nhất đại nhân tán thưởng hoa trong viện, xem ra đại nhân cũng là người yêu hoa.
Ánh mắt của Bạch phi càng nhu hòa, hiển nhiên vui vì nhìn thấy người cùng sở thích.
- Ta xác thực cũng thích hoa.
Tổ An âm thầm bổ sung một câu, bất quá ta yêu là những nữ tử xinh đẹp như hoa.
Hắn vô ý thức dùng ánh mắt liếc nhìn bốn phía, không có phát giác được mai phục.
Cũng không trách hắn thần hồn nát thần tính, những ngày này bị Trình Hùng ám toán dọa sợ, nữ nhân này sẽ không phải đồng bọn với Trình Hùng, tới vu oan mình đùa bỡn nàng đó chứ?
- Không biết Bạch phi tìm ta là có chuyện gì?
Tổ An cẩn thận từng li từng tí hỏi, mỹ nữ xinh đẹp là xinh đẹp, nhưng nếu bị sắc đẹp mê váng đầu thì không tốt.
Bạch phi mỉm cười:
- Trước đó ngươi cứu Thái Tử và Thái Tử Phi, ta còn chưa kịp cảm ơn ngươi, cho nên hôm nay mới cố ý mời ngươi qua đây.
Tổ An sững sờ, không nghĩ tới là nguyên nhân này, có điều nàng thân là Trắc phi của Thái Tử, muốn cám ơn hắn cũng bình thường.
Hắn chắp tay:
- Đây là chức trách, không dám giành công.
Bạch phi ôn nhu nói:
- Hôm nay Thái Tử Phi đã ban thưởng, nếu ta không biểu thị một chút, sẽ bị người cảm thấy ta không thèm để ý an nguy của Thái Tử, chẳng lẽ Thập Nhất đại nhân muốn đẩy ta vào quẫn cảnh sao?
Đôi mắt kia nhấp nháy, phảng phất như có sóng nước đang lưu chuyển.
Tổ An thầm hô lợi hại, nữ nhân đã sinh con, lại còn điềm đạm đáng yêu như vậy.
Hắn vội vàng đáp:
- Thuộc hạ không dám.
Bạch phi nói thêm:
- Chẳng lẽ Thập Nhất đại nhân ghét bỏ phần thưởng của ta kém Thái Tử Phi? Cũng đúng, Trắc phi như ta xác thực không có đồ vật gì quý giá.
Tổ An biết nàng cố ý nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được dâng lên cảm giác thương tiếc, nghĩ thầm nữ nhân trong hoàng cung, không ai là đèn cạn dầu.
- Bạch phi nói quá lời, như vậy thuộc hạ cám ơn nương nương.
Bạch phi hài lòng gật đầu, lệnh cung nữ thái giám bưng châu báu ban thưởng tới.
Nàng thì chậm rãi đi đến trong lương đình ngồi xuống, châm trà tỏ ý Tổ An cũng ngồi xuống:
- Mời Thập Nhất đại nhân ngồi.
Tổ An sững sờ, ngồi gần như vậy, chỉ sợ không tốt lắm đâu.
Lúc này Bạch phi lại nói:
- Luôn cảm thấy đưa chút tục vật quá lạnh nhạt, không thể biểu đạt cảm kích ngươi cứu Thái Tử, cho nên mời đại nhân uống một chén Bách Hoa Trà, loại trà này là ta tập hơn bách hoa chế tác thành, tuy không phải vật trân quý gì, nhưng xem như khó được.
Tổ An đáp:
- Bạch phi quá khách khí, trà này không tính trân quý, thì cái gì mới tính trân quý đây.
Hắn ngồi xuống ở đối diện, dù sao nơi này bốn phía trống trải, cách đó không xa cũng có cung nữ thái giám hầu hạ, nghĩ đến sẽ không bị người hiểu lầm.
Đối phương lựa chọn nơi này mời mình uống trà, cũng đã tính toán tất cả lễ nghi vào.
Trong ánh Bạch phi mắt lóe lên ý cười ôn nhu, có thể để tâm người ta bất tri bất giác bình tĩnh trở lại:
- Thập Nhất đại nhân, mời.
Thời điểm nàng châm trà, lộ ra một đoạn nhỏ cổ tay trắng, tinh tế tỉ mỉ, hơn nữa có thể là bởi vì sinh con không bao lâu, nên bộ ngực cực kỳ sung mãn.
Tổ An mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không tiện nhìn nhiều, cúi đầu nhìn Bách Hoa Trà ở trước người.
Không giống nước trà bình thường màu xanh biếc hoặc màu nâu, trong chén Bách Hoa Trà có một tia đỏ hồng, phối hợp chén sứ xanh biếc, nhìn cảnh đẹp ý vui.
Hắn xuất phát từ nội tâm cảm thán:
- Trà này giống như Bạch phi nương nương, quả nhiên là bạch ngọc khảm châu không đủ so dung mạo, hoa hồng chớm nở không thể đua thanh lệ.
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn có chút hối hận, ngày bình thường mình tán thưởng muội muội xinh đẹp quen, nhưng đây là ở hoàng cung, thân phận đối phương đặc thù, thực có chút không ổn.
Quả nhiên, Bạch phi nghe được câu này, sắc mặt biến hóa, thân thể vô ý thức thẳng tắp, phảng phất như muốn kéo xa khoảng cách, có điều nàng lập tức chú ý tới ánh mắt đối phương thanh tịnh, mới buông lỏng một hơi, minh bạch hắn là thật tâm tán thưởng.
Khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, nói:
- Thập Nhất đại nhân quá khen.
Tổ An ngượng ngùng cười một tiếng, lúc này không tiện nói thêm cái gì, chỉ có thể uống trà, vừa nâng chung trà lên, liền ngửi được mùi thơm đặc biệt, không giống son phấn bình thường, loại hương khí này cực kỳ tươi mát tự nhiên:
- Thật thơm!