- Quốc Lập hoàng gia học viện?
Tổ An sững sờ, lập tức kịp phản ứng, đây chính là học phủ cao nhất của Đại Chu vương triều, giống như Quốc Tử Giám cổ đại.
Bình thường học viện ưu tú nhất ở các châu quận sẽ được đưa đến hoàng gia học viện đào tạo, học sinh bên trong tốt nghiệp ra ngoài là có thể vào triều làm quan.
Thực ra học sinh có thể vào hoàng gia học viện, thì đã có thể làm quan, chỉ là mọi người đều muốn ở trong học viện tu đến cảnh giới cao thâm, chỉ có ngươi tu vi càng cao, khởi điểm mới càng cao, tương lai tiền đồ càng sáng rọi, cho nên không có người lựa chọn vào triều sớm như vậy.
- Không nghe được bọn họ nói chuyện làm sao bây giờ, có cần ta để Sương Nguyệt nghĩ biện pháp tới gần không?
Thu Hồng Lệ có chút lo lắng.
- Không cần, ta có biện pháp.
Tổ An nhắm mắt lại, bắt đầu tìm kiếm động vật ở phụ cận, các loại côn trùng bị bỏ qua, nhiều nhất là chuột, đáng tiếc một khi chuột tới gần, rất dễ dàng bị bọn họ tiện tay diệt đi.
Sau cùng hắn lựa chọn khống chế một con Ly Hoa Miêu, nện bước lười nhác đi qua.
Con mèo nhỏ đáng yêu như thế, những người kia sẽ không đến mức phản cảm.
Quả nhiên, Ly Hoa Miêu vừa đi qua, liền bị những người kia phát hiện, bất quá thấy rõ chỉ là một con mèo, liền buông lỏng một hơi, không ai thèm để ý.
- Trình huynh vội vã tìm chúng ta như vậy là vì chuyện gì?
Tần Quang Viễn ngồi nghiêm chỉnh, khí chất rất trầm ổn.
Tư thế ngồi của Tần Vịnh Đức thì khá tùy ý, lười nhác dựa vào ghế, giống như không có xương.
Sở Ấu Chiêu thì má ngọc đỏ hồng, hai mắt có chút mê ly, nhìn cực kỳ mê người.
Trình Cương kinh ngạc thu hồi ánh mắt, tâm nghĩ Sở gia Tam công tử thật xinh đẹp, nếu là con nhà bình thường, lão tử nói cái gì cũng phải đoạt tới tay chơi vài ngày.
Tuy hắn tự nhận không thích nam sắc, nhưng xinh đẹp như Sở Ấu Chiêu, hắn cảm thấy mình có thể.
Hắn ho nhẹ một tiếng, thu hồi ý nghĩ kia đáp:
- Mấy vị cũng biết, sự tình hành thích lần trước, những thích khách bị bắt làm tù binh đã khai ra chủ sử sau màn là Tề Vương.
- Này chỉ là vu oan hãm hại!
Sở Ấu Chiêu vỗ bàn, sau khi uống rượu, nàng khoa trương hơn ngày bình thường rất nhiều.
Tần Vịnh Đức thờ ơ cười nói:
- Ngay cả chúng ta cũng nhìn ra được là vu oan hãm hại, Hoàng Thượng làm sao có thể nhìn không ra.
Tần Quang Viễn nhướng mày:
- Chỉ sợ Hoàng Thượng giả vờ nhìn không ra.
Nụ cười của Tần Vịnh Đức cứng đờ, Sở Ấu Chiêu nhíu mày, hiển nhiên cũng minh bạch loại khả năng này lớn đến bao nhiêu.
Trình Cương nói:
- Đại công tử quả nhiên mắt sáng như đuốc, phụ thân cũng cho rằng như thế, Hoàng Thượng có khả năng muốn mượn sự tình này, hạ thủ với người của Tề vương nhất mạch. Bởi vì tình cảnh của phụ thân hiện tại rất vi diệu, không tiện tìm Thành Quốc Công, Uy Quốc Công thương nghị, cho nên thông qua ta đến liên hệ các ngươi, trao đổi một vài ý nghĩ.
Tổ An âm thầm gật đầu, gia hỏa này mời người Tần gia đến Giáo Phường Ty, là vì che giấu tai mắt.
Tần Quang Viễn hỏi:
- Lệnh tôn có tra được những thích khách kia đến cùng lai lịch ra sao không?
Trình Cương lắc đầu:
- Không biết, chỉ biết dẫn đầu là một nữ tử trẻ tuổi tóc dài, có tu vi Đại Tông Sư.
- Nữ tử trẻ tuổi, Đại Tông Sư?
Thanh âm của Sở Ấu Chiêu thoáng cái đề cao, xưa nay nàng tức giận vì sao mình không phải nam nhi, như vậy sẽ để Sở gia ít đi rấtnhiều phiền phức.
Nhưng hôm nay nghe một nữ tử tuổi trẻ lại thành Đại Tông Sư, nàng làm sao không kinh thán bội phục?
Tần Vịnh Đức cười nói:
- Ấu Chiêu ngươi đừng bị bề ngoài lừa gạt, người tu vi cao thâm có thể bảo trì thanh xuân, có lẽ trong mắt ngươi, nàng là nữ tử trẻ tuổi, nhưng thực tế đã là lão thái bà.
Thần sắc Tổ An cổ quái, có bản lĩnh ngươi tìm Vân Gian Nguyệt nói như vậy, xem nàng không thiến ngươi.
Bất quá giáo chủ tỷ tỷ đến cùng bao nhiêu tuổi nhỉ.
Lúc này lại nghe Sở Ấu Chiêu nói:
- Nữ tử trẻ tuổi tóc dài, lại là Đại Tông Sư, theo lý thuyết hẳn rất dễ tra ra thân phận của nàng.
Tần Quang Viễn lắc đầu:
- Nào có đơn giản như vậy, trong thiên hạ, tuy Đại Tông Sư không nhiều, nhưng từng cái thâm cư không ra, ngoại nhân cơ hồ rất khó tra được tin tức.
Tần Vịnh Đức cũng ngồi thẳng thân thể:
- Người bình thường không biết, nhưng Hoàng Thượng hẳn có thể đoán được là ai.
Tần Quang Viễn cười khổ:
- Này liền trở lại vấn đề lúc đầu, Hoàng Thượng rất có thể mượn cơ hội lần này đối phó Tề vương nhất mạch.
Trình Cương gật đầu:
- Phụ thân cũng nghĩ như vậy, hắn làm Tả Vệ tướng quân, là nhân vật của Tề vương nhất mạch chưởng quản cấm quân trong hoàng cung, hơn phân nửa là người Hoàng Thượng muốn thừa cơ trừ nhất, cho nên những ngày này phụ thân một mực chủ động xuất kích, hấp dẫn ánh mắt đến trên người một Tú Y Sứ Giả.
Tổ An nghĩ thầm khó trách Trình Hùng giống như chó điên không ngừng đến cắn mình, nguyên lai là vì tìm dê thế tội.
- Tú Y Sứ Giả?
Tần Quang Viễn gật đầu.
- Có nghe thấy.
Các đại gia tộc đều có tai mắt trong hoàng cung, hai ngày này trong cung phát sinh đại sự không có khả năng không biết.
Trình Cương cắn răng nghiến lợi nói:
- Vốn kế hoạch rất chu đáo, nhưng Tú Y Sứ Giả kia quá tà môn, mỗi lần luôn có thể biến nguy thành an, để cho kế hoạch của phụ thân phá sản, hiện tại thế cục của phụ thân càng ngày càng không ổn.
- Đối phương là Kim bài sứ giả, khó đối phó cũng bình thường.
Trong giọng nói của Tần Vịnh Đức có chút bất mãn, cảm thấy Trình Hùng bị điên, lại đi chọn mục tiêu là Kim bài Tú Y Sứ Giả, cái này không phải tự mình tìm phiền phức sao.
Trình Cương buồn bực nói:
- Phụ thân chọn hắn, là bởi vì hắn không có căn cơ gì, hơn nữa trên người hắn xác thực có rất nhiều điểm đáng ngờ, nói không chừng thật có quan hệ với thích khách, theo xâm nhập điều tra, phụ thân cũng đâm lao phải theo lao, bây giờ triệt để đắc tội Tú Y Sứ Giả, nếu không thể gán tội danh, về sau Tú Y Sứ Giả trả thù, sẽ càng thêm bị động.