Này cũng có thể hiểu được, Tần Tranh Tần Sắt bộ dáng không tệ, lại thêm ngồi ở vị trí cao, cưới đều là nữ nhân xinh đẹp, nhi tử cũng giống thế, đều là tuấn nam mỹ nữ, xác xuất sinh ra gen lặn rất nhỏ.
- A, lại có người quen?
Thần sắc của Thu Hồng Lệ cổ quái, lấy cùi chỏ đâm đâm Tổ An.
- Em vợ của ngươi cũng tới, cần ta an bài cô nương trong lầu hầu hạ hắn không.
Tổ An trừng to mắt, nhìn thân ảnh xinh xắn nhỏ nhắn đi ở cuối, môi hồng răng trắng, quả nhiên là công tử nhẹ nhàng, Tần Vịnh Đức cũng coi như đẹp trai, nhưng so với nàng lại kém quá nhiều.
- Cô nàng này sao lại chạy đến địa phương như thế?
Tổ An nhức cả trứng, ngươi nữ giả nam trang chạy tới thanh lâu chơi, không muốn sống sao, nghe Thu Hồng Lệ trêu chọc, vội vàng nói.
- Không cần, đối đãi bình thường là được, miễn cho bị nhìn ra sơ hở.
- Tần công tử, Sở công tử, mời tới bên này.
Thanh âm thô kệch của Trình Cương truyền đến, hắn phảng phất như chủ nhân nơi đây, nhiệt tình chiêu đãi đoàn người.
Sương Nguyệt cũng thuần thục chào hỏi khách nhân, vốn định mời bọn họ vào nhà, nhưng Tần Quang Viễn ngăn cản:
- Ở trong sân đi.
Sương Nguyệt sững sờ, bất quá lập tức kịp phản ứng:
- Vâng!
Ngay sau đó lệnh nha hoàn bày tiệc rượu ở trong sân.
Thu Hồng Lệ phê bình nói:
- Chắc hẳn bọn họ muốn nói chuyện cơ mật gì, sợ người nghe lén, cho nên cố ý chọn địa phương trống trải.
Tổ An gật đầu, hắn cũng đoán như vậy.
Lúc này Trình Cương cười ha ha nói:
- Sương Nguyệt, mấy vị này đều là đại nhân vật, bất quá hôm nay nhân vật chính là Sở công tử, lần thứ nhất hắn tới chỗ như thế, ngươi phục thị hắn thật tốt là được.
Khuôn mặt Sở Ấu Chiêu đỏ bừng, nhưng lập tức khôi phục bình thường:
- Không cần, ta một người là được.
Tần Vịnh Đức cười rộ lên, vỗ vỗ vai nàng:
- Ấu Chiêu còn ngượng ngùng, nam nhân nha, nên có mấy thói quen, Sương Nguyệt cô nương sắc nghệ song tuyệt, để nàng tới hầu hạ ngươi lần thứ nhất, không thể tốt hơn.
Sở Ấu Chiêu không lộ ra dấu vết né tránh tay hắn, trong lòng quẫn bách, sớm biết thì không nên theo bọn hắn đến nơi này, ai, giả nam nhân quá mệt mỏi, còn phải có những xã giao lung ta lung tung.
Sương Nguyệt cười nhẹ nói:
- Vị Sở công tử này thật tuấn tú.
Nàng tự nhiên biết quan hệ giữa Sở ấu Chiêu và Sở gia ở Minh Nguyệt Thành, nghĩ thầm là em vợ của Tổ công tử, xác thực cần chiêu đãi một phen.
Mấy người bên cạnh cười trêu:
- Sương Nguyệt thấy Ấu Chiêu huynh đệ nhà chúng ta tuấn tú, xuân tâm dập dờn nha.
Tần Vịnh Đức cũng cười rộ lên:
- Ngay cả Đại tiểu thư Mộ Dung gia cũng bị hắn mê đến thần hồn điên đảo, huống chi là gái lầu xanh.
Tần Quang Viễn nhíu mày:
- Nhị đệ nói cẩn thận.
Tần Vịnh Đức tỉnh ngộ, ở nơi ăn chơi so sánh Mộ Dung tiểu thư với gái lầu xanh, xác thực không thỏa đáng:
- Nên phạt rượu, ta tự phạt ba chén.
Rất nhanh mọi người bắt đầu uống rượu mua vui, bên cạnh mỗi người đều an bài hai cô nương tiếp rượu, bên người Sở Ấu Chiêu thì do Sương Nguyệt hoa khôi tự mình bồi tiếp.
Nhìn huynh đệ Tần gia và Trình Cương tùy ý chấm mút những cô nương kia, Tổ An như trở lại tràng cảnh hội sở quen thuộc ở kiếp trước.
Ân, thân là Anh Hùng Bàn Phím thâm niên, hắn đương nhiên không có đi qua, chỉ thấy ở trên Internet.
So với những người kia như cá gặp nước, bên Sở Ấu Chiêu lại đứng ngồi không yên, nàng không ngừng nhích lui, có chút cảnh giác nhìn hoa khôi xinh đẹp kia:
- Người đừng sờ ta.
Sương Nguyệt cười khúc khích:
- Sở công tử làm gì cảnh giác như vậy, người ta sẽ không ăn ngươi.
Sở Ấu Chiêu âm thầm nhíu mày, những nữ tử nơi ăn chơi này quả nhiên không biết liêm sỉ, có điều nàng không tiện biểu lộ ra, chỉ lạnh nhạt nói:
- Ta không quen tiếp xúc thân thể với người khác.
- Được rồi, nô gia ngồi xa một chút là được.
Sương Nguyệt cũng không hoài nghi, ở trong thanh lâu dạng nam nhân gì chưa thấy qua, quái gở hơn cũng có.
- Công tử lần đầu tiên tới, nô gia kính công tử một ly.
Sở Ấu Chiêu cắn môi, nhìn tràng cảnh kiều diễm ở xung quanh, trong lòng nàng xấu hổ, thế là không cự tuyệt uống rượu, cũng nên có chút đồ vật chuyển di lực chú ý.
Sương Nguyệt thấy nàng nguyện ý uống rượu, ánh mắt cười như trăng lưỡi liềm, sau đó một ly tiếp một ly cụng, thân là hoa khôi Giáo Phường Ty, các loại lý do mời rượu nhiều lắm, Sở Ấu Chiêu không có kinh nghiệm làm sao gánh vác được.
Trên lầu, Thu Hồng Lệ hé miệng cười duyên:
- Em vợ của ngươi thật thú vị, chỉ là cảm giác hơi giống đàn bà.
Tổ An trợn trừng mắt, nha đầu kia có phải ngốc hay không, đến thanh lâu thì thôi, lại còn dám uống nhiều rượu như vậy? Không sợ uống say nằm ở thanh lâu, bộc lộ sự tình giả gái?
Cách một lát, Trình Cương tằng hắng:
- Sương Nguyệt cô nương, huynh đệ chúng ta muốn nói chuyện riêng một chút.
Lãnh Sương Nguyệt đứng dậy thi lễ:
- Các vị có gì cần thì kêu nô gia là được.
Sau đó mang theo các cô nương chậm rãi rời đi.
Thần sắc Tổ An chấn động:
- Đến rồi!
Ở chỗ này nhìn người ta ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, mình chỉ có thể nhìn, thật rất khó chịu nha.
Thu Hồng Lệ lo lắng nói:
- Bọn họ tận lực ẩn tàng, chỉ sợ ở nơi này không nghe được bọn họ nói cái gì.
Bọn họ cố ý chọn địa điểm trò chuyện ở trong sân trống trải, là vì lo lắng bên cạnh có mật thất nghe lén.
Vốn trên lầu cách biệt viện cũng không tính quá xa, bọn họ trò chuyện không gạt được người tu vi cao, bất quá Tần Quang Viễn lại lấy ra một tảng đá cổ quái đặt lên bàn, người trên lầu hai phát hiện thanh âm gì cũng không nghe được.
- Đó là Cách Âm Thạch do Quốc Lập hoàng gia học viện sản xuất, làm cho thanh âm trong phạm vi nhất định không tiết ra ngoài.
Thu Hồng Lệ kiến thức rộng rãi, lập tức giải thích.