Quách Chí nặng nề hừ một tiếng:
- Ngươi nói ngươi muốn cung khai, hiện tại có thể khai.
Ánh mắt của Cổ Nguyệt Nhất xoay chuyển, chỉ vào Tổ An nói:
- Hắn...
- Ta cái gì.
Tổ An mỉm cười đi tới, tiện tay sửa sang y phục, tựa hồ phủi tro bụi trên người.
Cổ Nguyệt Nhất nhìn thấy ngọc bội bên hông hắn, trong nháy mắt biểu lộ xen lẫn chấn kinh, sợ hãi, kinh hỉ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thực không thể tưởng tượng một người sẽ trong nháy mắt có nhiều biểu lộ như vậy.
- Hắn làm sao?
Quách Chí hồ nghi.
Cổ Nguyệt phục hồi tinh thần lại:
- Hắn là ai, tại sao lại ở chỗ này.
Lúc này Quách Chí mới buông lỏng một hơi, nói thẳng:
- Ngươi không cần quản hắn là ai, dù sao là người tin được, nói nhanh, ngươi rốt cuộc muốn khai cái gì?
Lúc này Cổ Nguyệt Nhất mới a một tiếng:
- Ta muốn nói đừng đánh chúng ta nữa, cần nói chúng ta đều nói, sai sử chúng ta thật là Tề Vương.
Quách Chí khó thở đến bật cười:
- Con mẹ nó, ngươi trêu đùa ta?
Hắn không ngờ tới đối phương cố ý gọi mình ra, kết quả lại nói như vậy, tức giận tới mức hất roi da quất hắn kêu gào gào.
- Chúng ta thật đã khai, sao Quách đại nhân ngươi lại không tin?
- Còn đùa nghịch ta!
- A... A...
Nhìn Cổ Nguyệt Nhất kêu rên liên hồi, ánh mắt không ngừng liếc mình, Tổ An biết không sai biệt lắm, ho nhẹ một tiếng, tiến lên nói:
- Quách tướng quân, không bằng giao bọn hắn cho ta xử lý?
- Ngươi?
Quách Chí hồ nghi, hắn tra khảo nhiều ngày như vậy cũng không được tin tức có ý nghĩa gì, vừa rồi còn bị đùa nghịch, thực không tin Tổ An có biện pháp nào.
- Thử một chút bọn họ cũng sẽ không thiếu miếng thịt.
Tổ An chân thành nói.
Quách Chí nhớ tới mục đích Thái tử phi phái hắn đến, đưa roi da trong tay qua:
- Không có việc gì, cứ việc đánh, hung hăng đánh, thiếu chút thịt cũng không có gì đáng ngại.
Mí mắt của Tổ An giật giật, gia hỏa này biến thái như vậy?
Sau khi Quách Chí rời đi, Tổ An để ngục tốt kéo Cổ Nguyệt Nhất về phòng giam, mấy người bên trong bị trói ở trên cọc gỗ, đang bị ngục tốt tra tấn.
Bên trong một người người cao gầy, tóc màu đỏ, đó là Hỏa tán nhân ở trên đường hồi kinh gặp qua.
Một người khác mặt râu quai nón, dù thân hãm nhà tù, nhưng lông mày vẫn có khí thế uy mãnh, hẳn là trưởng lão Tôn Lý Chân mà Vân Gian Nguyệt nói.
Còn có một số vụn vặt lẻ tẻ nằm ở trong phòng giam, trên người đều là vết máu, không rõ sống chết.
Tổ An có chút bội phục, tuy trước đó đậu đen rau muống người trong Ma giáo vì tư lợi, nhưng những người này trải qua nhiều nghiêm hình khảo tra như vậy, vậy mà vẫn không bán Vân Gian Nguyệt, xem ra trong lòng bọn họ vẫn có niềm tin của mình.
- Phản đồ, ngươi còn dám trở về, lão tử làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Tôn Lý Chân nhìn thấy Cổ Nguyệt Nhất, cả người kích động đến muốn lao vào, làm xiềng xích trên người rung động, dường như tùy thời sẽ tránh thoát.
- Còn không thành thật!
Một ngục tốt trực tiếp quất roi lên, Tôn Lý Chân kêu thảm, cũng không dám giãy giụa, chỉ gắt gao trừng Cổ Nguyệt Nhất.
Cổ Nguyệt Nhất muốn nói lại thôi, nhìn Tổ An ở bên cạnh, cuối cùng không nói gì thêm.
Tổ An có chút hiếu kỳ nhìn roi trong tay ngục tốt, phía trên loáng thoáng có pháp trận lưu chuyển, xem ra có chút tương tự Trường Tiên Rên Rỉ của Tiểu Chiêu, có thể phóng đại thống khổ, khó trách lấy tu vi của Tôn Lý Chân cũng duy trì không được.
Lúc này Hỏa tán nhân từ từ mở mắt, nhìn thấy Tổ An, ánh mắt lộ ra vẻ giật mình:
- Ngươi... Ngươi...
- Ngươi cái gì ngươi, chưa thấy người đẹp trai như vậy sao.
Tổ An vung roi da mà Quách Chí cho hắn, trực tiếp quất tới, chắn lời nói của đối phương trở về.
Sau đó mới nhìn các ngục tốt nói:
- Các ngươi cũng ra ngoài đi, ta muốn cùng bọn hắn tâm sự.
- Vâng!
Những ngục tốt kia sớm nhận được mệnh lệnh, nghe vậy đều lui ra ngoài.
Đợi ngục tốt rời đi, Hỏa tán nhân nói:
- Phi! Con mẹ nó, không nghĩ tới phong thủy luân chuyển, ngày hôm nay rơi ở trong tay ngươi, muốn chém giết muốn róc thịt, thì nhanh làm đi!
Đến từ Hỏa tán nhân, điểm nộ khí +999!
Hiển nhiên hắn cảm thấy ở trên đường hồi kinh truy sát Tổ An, bây giờ đối phương khẳng định sẽ thừa cơ trả thù.
Lúc này Cổ Nguyệt Nhất vội vàng nói:
- Hỏa tiên sinh hiểu lầm, hắn không phải địch nhân, là Thánh Nữ phái hắn tới.
Vừa rồi hắn cũng nhận ra ngọc bội trên người Tổ An là vật tùy thân của Thu Hồng Lệ, lúc này mới lâm thời thay đổi chủ ý.
- Thánh Nữ?
Hỏa tán nhân sững sờ, nghĩ đến lúc đó trên đường truy sát, Thánh Nữ và gia hỏa này thật có chút không minh bạch, nên nhất thời không quyết định chắc chắn được.
Tôn Lý Chân lại trừng Cổ Nguyệt Nhất, giận tím mặt:
- Xú tiểu tử, ngươi nói vớ nói vẩn cái gì, Thánh Nữ gì, ta nghe cũng chưa từng nghe nói.
Tổ An nhịn không được cười:
- Tôn trưởng lão quả nhiên tính nóng như lửa, dù đến cục diện này cũng không nguyện ý tiết lộ phong thanh.
Nghe hắn hô ra tên của mình, hô hấp của Tôn Lý Chân cứng lại, nhìn chằm chằm hắn:
- Ngươi đến cùng là ai?
Hỏa tán nhân nói:
- Tổ An, tiểu tử nắm giữ Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh kia.
Tôn Lý Chân giật mình, sự tình này hắn cũng có chỗ nghe thấy.
Tổ An kéo một cái ghế ngồi xuống:
- Thật là Hồng Lệ cầu ta tới, ta niệm tình mọi người tương giao một trận, liền tới giúp mang vài câu nói.
Cổ Nguyệt Nhất nghe hắn kêu thân thiết như vậy, trong mắt lóe lên vẻ ghen ghét, phải biết hắn một mực ngưỡng mộ sư muội tuyệt sắc kia, đáng tiếc đối phương cực kỳ lãnh đạm, bây giờ lại giao ngọc bội thiếp thân cho gia hỏa kia.
Bất quá nghĩ đến vận mệnh của mình còn phải dựa vào người này, hắn vội vàng ngăn chặn khó chịu trong lòng.