Tiêu Ti Côn hừ một tiếng:
- Ta không gọi tranh cãi, chỉ không quen nhìn ngươi dối trá.
Phác Đoạn Điêu mặc kệ hắn, trực tiếp cười nói với Tổ An:
- Tổ đại nhân thật khiến người ta hâm mộ, lúc này mới đến Đông Cung bao lâu liền được Thái Tử Phi tín nhiệm, ngày bình thường huynh đệ chúng ta không được phái ra làm nhiệm vụ như vậy đâu.
Hắn thấy Tiêu Ti Côn lại muốn mở miệng, lập tức nguýt hắn một cái:
- Ngươi câm miệng cho ta, bằng không lần sau không dẫn ngươi đi Giáo Phường Ty.
Tiêu Ti Côn nói:
- Hiện tại Giáo Phường Ti xảy ra chuyện như vậy, thời gian ngắn ai dám đi, ngươi có phải ngốc hay không?
Phác Đoạn Điêu:
- ...
Nhìn hai tên dở hơi trước mắt, Tổ An có chút buồn cười, cũng không biết những năm này Thái Tử Phi làm sao chịu đựng được bọn hắn.
Hắn ho nhẹ một tiếng nói:
- Phác huynh đệ chê cười, chủ yếu là giúp Thái Tử Phi hỏi thăm vài chuyện mà thôi, gần đây trong cung không thái bình, phải làm phiền hai vị nhân huynh.
- Khách khí khách khí.
Nhìn ánh mắt “sùng bái” của hắn, Phác Đoạn Điêu nhịn không được thẳng tắp thân thể.
Đến thiên lao, Hữu Vệ tướng quân Quách Chí hiển nhiên đã nhận được tin tức, chờ đợi thật sớm, thấy Tổ An liền chắp tay:
- Tổ đại nhân.
Tổ An giật mình đáp lễ:
- Quách tướng quân thật chiết sát ta, a, vì sao tướng quân lại như vậy?
Phải biết hắn đường đường là Hữu Vệ tướng quân, phẩm cấp và quyền lực cao hơn Thái Tử Xá Nhân nhiều.
Lúc này mới mấy ngày không gặp, kẻ trước mắt mắt thâm quầng giống như Phác Đoạn Điêu, hơn nữa tóc lộn xộn, nhìn là biết rất lâu không có gội đầu, trên mặt cũng râu ria xồm xoàm, cả người tựa hồ già đi 10 tuổi.
Quách Chí kéo hắn qua một bên, thấp giọng nói:
- Những ngày này Hoàng Thượng lệnh ta điều tra thích khách ở Đông Cung, lại không có tra ra đầu mối gì, những thích khách kia đều ấn định là được Tề Vương chỉ thị, nhưng hỏi Tề Vương đến cùng sai sử như thế nào, bọn họ lại nói không biết, khẩu cung như vậy nói rõ là vu oan hãm hại, ta làm sao dám nộp lên.
Có thể trà trộn trong hoàng cung há là kẻ ngu dốt, hắn tự nhiên rõ ràng những thích khách này vu oan hãm hại Tề Vương, nếu dám lấy những khẩu cung này ra, tuyệt đối sẽ bị người Tề Vương nhất mạch mắng chết, nhưng hắn rõ ràng tâm ý của Hoàng Thượng, không dám nói Tề Vương vô tội, cho nên rơi vào tình cảnh lưỡng nan.
- Nghe Thái Tử Phi nói ngươi có biện pháp cạy miệng những thích khách kia?
Hắn hưng phấn hỏi.
Tổ An đại khái cũng đoán được ý nghĩ của hắn, khó trách nhìn thấy ta giống như nhìn thấy cứu tinh:
- Có thể thử một chút.
Quách Chí mừng rỡ:
- Tổ đại nhân mau mau đến.
Nhìn thấy Quách Chí ân cần đón Tổ An vào, Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn lưu ở ngoài thiên lao hai mặt nhìn nhau, nhỏ giọng giao lưu:
- Ngay cả Hữu Vệ tướng quân cũng coi trọng hắn như vậy, về sau chúng ta phải ôm chặt bắp đùi này.
- Tán thành.
Lần này Tiêu Ti Côn không có phản đối.
Tổ An và Quách Chí một đường đi xuống, sau khi tiến vào thiên lao, hắn chắp tay nói:
- Quách tướng quân, ta muốn bí mật trò chuyện với những thích khách kia một chút.
Quách Chí gật đầu nói:
- Không có vấn đề, Thái Tử Phi đã phân phó, bất quá Tổ đại nhân phải cẩn thận, những thích khách kia đều là gia hỏa giết người không chớp mắt.
Tổ An ân một tiếng, Quách Chí định ly khai, cách đó không xa bỗng nhiên truyền tới thanh âm sợ hãi vội vàng:
- Đừng đánh, ta cái gì cũng khai, ta muốn gặp Quách đại nhân!
Theo Quách Chí đi vào, Tổ An đánh giá cái gọi là thiên lao kia.
Nơi này cũng không phải phòng giam chuyên nghiệp, mà chỉ là địa phương lâm thời giam giữ phạm nhân trong hoàng cung, trên mặt đất một tầng, lòng đất lại có rất nhiều tầng.
Từng bước một dọc theo bậc thang uốn lượn xuống dưới, ánh sáng mặt trời biến mất, có thể cảm giác được khí tức âm lãnh ẩm ướt trong phòng giam.
Vách tường xung quanh đều do hòn đá to lớn xây thành, phía trên còn khắc trận pháp.
Này đoạn tuyệt phương pháp mọi người từ bên ngoài đào đường hầm tiến vào, đồng thời cũng ngăn cách Thổ hệ tu hành giả Thổ Độn.
Nhìn các loại hình cụ ven đường, phía trên còn ẩn ẩn lưu lại vết đỏ, hiển nhiên là huyết dịch phạm nhân, để người cảm thấy rất áp lực.
Quách Chí mang theo Tổ An một đường xuống dưới, đúng lúc này, bên trong truyền đến tiếng la có người muốn cung khai.
Quách Chí mừng như điên, vội vàng xông vào, cũng không lo được bắt chuyện với Tổ An.
Tổ An nhướng mày, vội vàng theo sau.
Lúc này loáng thoáng nghe được bên trong truyền tới tiếng người khác giận mắng:
- Đồ hèn nhát, ta nhổ vào!
- Ngươi như vậy làm sao xứng đáng với các huynh đệ đã chết?
- Thua thiệt những năm này sư phụ ngươi dốc lòng dạy bảo ngươi, ngươi hồi báo nàng như vậy?
...
Bên trong còn kèm theo tiếng chửi mắng ô ngôn uế ngữ, tất cả nữ tính thân thuộc của người kia đều bị thăm hỏi rất nhiều lần.
Quách Chí lạnh hừ, trực tiếp cầm roi da quất tới:
- Đều im miệng cho lão tử!
Thanh âm của những người kia thấp đi, những ngày này bị tra tấn, bọn họ vốn không có khí lực gì, vừa rồi cũng chỉ là nhất thời xúc động phẫn nộ mới chửi ầm lên, hiện tại khí tức tiết ra, thì rốt cuộc chửi không nổi.
Lúc này Quách Chí lệnh thủ hạ đưa một người tới tĩnh thất sát vách, Tổ An cũng tò mò theo sau.
Quách Chí liếc hắn một cái, không nói gì, đây là người Thái tử phi giới thiệu tới, Thái tử phi đã tín nhiệm hắn, vậy chính là người mình.
Tổ An thì đánh giá người trẻ tuổi trước mắt, thần sắc nhất thời cổ quái, nguyên lai là người quen cũ.
Cái này là sư huynh của Thu Hồng Lệ, trước đó ở Minh Nguyệt thành gặp qua… Cổ Nguyệt Nhất.
Lúc này Cổ Nguyệt Nhất cũng nhìn thấy hắn, trong lúc nhất thời biểu lộ cực kỳ đặc sắc.