- Thân là người Đông Cung, tự nhiên phải giúp Thái Tử Phi phân ưu.
Tổ An trực tiếp bỏ qua Thái Tử.
Người xung quanh đều biết quản sự trong Đông Cung là Thái Tử Phi, ai cũng không cảm thấy như vậy có gì không ổn.
Sắc mặt của Thái Tử Phi càng nhu hòa, hiển nhiên rất vui vẻ:
- Về sau ngươi đi ra ngoài cũng phải chú ý an toàn.
Nàng là đang nhắc nhở cẩn thận Tề Vương trả thù.
Tổ An khẽ cười nói:
- Có khí vận của Thái Tử và Thái Tử Phi che chở, chắc hẳn cuối cùng có thể biến nguy thành an.
Thái Tử Phi xì một cái:
- Ngươi chỉ biết nói lời dễ nghe, ta có thể có khí vận gì.
Tổ An nghiêm trang nói:
- Tương lai Thái Tử Phi nhất định là mẫu nghi thiên hạ, sao có thể không có khí vận?
Nhìn Thái Tử Phi cười đến nhánh hoa run rẩy, thiếp thân thị nữ Dung Mạc phía sau nàng kinh ngạc, trong lời nói của gia hỏa kia tựa hồ một mực trêu chọc Thái Tử Phi?
Bất quá để cho nàng giật mình là, tựa hồ Thái Tử Phi không có để ý, ta mới mấy ngày không có tới Đông Cung, chẳng lẽ phát sinh sự tình gì ta không biết?
Tổ An thừa cơ nói:
- Thái Tử Phi, ta xin phép nghỉ, đi thiên lao một chuyến.
- Thiên lao?
Thái Tử Phi nhíu mày.
- Ngươi đi chỗ đó làm gì?
Vụ án của Trình Hùng đã kết thúc, đối với nàng mà nói phạm nhân bên kia đã không có ý nghĩa.
Tổ An đáp:
- Lại hỏi những thích khách kia một chút, xem còn có thể đào ra sự tình gì hay không.
Thái Tử Phi tự nhiên minh bạch hắn ám chỉ là Tề Vương, nên đáp ứng:
- Tốt, bất quá coi như tra ra cái gì, cũng không được hành động thiếu suy nghĩ, trở về thương lượng với ta một chút.
Đợi Tổ An rời Đông Cung, thị nữ Dung Mạc nhịn không được nhỏ giọng hỏi thăm:
- Nương nương, vì sao ngươi coi trọng tiểu tử này như vậy, trước đó không phải rất chán ghét hắn sao?
Thái Tử Phi nhàn nhã ngồi xuống, tiếp nhận trà xanh nàng đưa tới nhấp một ngụm, lúc này mới chậm rãi nói:
- Một người chán ghét không đáng sợ, đáng sợ nhất là không có tác dụng. Mặc dù gia hỏa này có chút chán ghét, nhưng thật là một nhân tài, dưới tay bản cung đang cần nhân tài như vậy.
Một mực tranh đấu với Tề Vương, chủ lực vẫn là đại thần tâm phúc của Hoàng Thượng, Liễu gia sau lưng Hoàng Hậu, còn có cha nàng, nhưng dòng chính dưới tay nàng vẫn quá ít.
Dưới cái nhìn của nàng, Tề Vương không phải địch nhân duy nhất, sau khi đấu đổ Tề Vương, còn có thế lực Hoàng Hậu nữa.
Tuy mới đầu cùng Tổ An có chút không thoải mái, nhưng hắn làm việc lanh lợi, thu hắn vào trận doanh, tương lai khẳng định có sự giúp đỡ to lớn.
Aii, ai bảo Thái Tử ngu ngốc, chỉ có thể tự ta bươn chải.
Lại nói Tề Vương, hắn chậm rãi thưởng thức trà, một đội kim giáp thị vệ bước nhanh đi tới hành lễ:
- Tham kiến Tề Vương, không biết Tề Vương triệu tập chúng ta có gì chỉ thị.
Phải biết trước đó ngay cả Tả Vệ tướng quân cũng là người Tề Vương nhất mạch, xếp một số thị vệ ở trong cung thật quá đơn giản.
Tề Vương nhìn cá vàng bơi qua bơi lại ở trong hồ, lộ ra ánh mắt trêu tức:
- Đi mời Tổ An tới nơi này.
Đã bao nhiêu năm không ai dám mạo phạm mình như vậy?
Lần gần đây nhất tựa hồ ở mấy năm trước, mấy thị vệ đui mù ỷ là thiếp thân thị vệ của Thái Tử thái độ phách lối, kết quả không bao lâu đã thành tử thi.
Mặc kệ là thân phận Tề Vương hay Đại Tông Sư, một nhân vật nhỏ làm sao có thể khinh thường?
Lại thêm lần này rất nhiều người ở dưới trướng bởi vì sự tình của Trình Hùng mà tức giận, vừa vặn cần một việc đến trấn an bọn họ, ai bảo tên kia đui mù làm chi.
Những thị vệ kia liếc nhau, có chút lo âu nói:
- Hiện tại Tổ An là Nam Tước do Hoàng Thượng sắc phong, lại là Thái Tử Xá Nhân, có thể...
Tề Vương lạnh nhạt nói:
- Không sao, các ngươi mang hắn đến là được.
Thấy không cần tự mình động thủ, những thị vệ kia buông lỏng một hơi, chắp tay lĩnh mệnh rời đi.
Tề Vương nhìn phương hướng Đông Cung, khóe miệng hơi mang theo ý cười mỉa mai, tâm tư muốn bồi dưỡng lông cánh của Thái Tử Phi không giấu diếm được hắn, nhưng nào có dễ dàng như vậy.
Lại nói một bên khác, Tổ An vừa ra đại môn Đông Cung, liền bị hai huynh đệ Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn giữ chặt.
- Làm sao thế?
Nhìn hai người muốn nói lại thôi, Tổ An có chút hiếu kỳ.
Phác Đoạn Điêu do dự nửa ngày, thấy không có người chú ý tới, bọn họ mới nhẹ giọng nói:
- Tổ đại nhân, những ngày này ngươi phải cẩn thận?
- Vì sao nói như vậy?
Cảm giác được thần sắc của bọn họ ngưng trọng, trong lòng Tổ An cũng hơi hồi hộp.
Tiêu Ti Côn nói:
- Ngươi có biết vì sao hai ta có thể làm tiểu thị vệ trưởng của Đông Cung không?
- Bởi vì các ngươi là Ngọa Long Phượng Sồ của Đông Cung?
Nhìn hai gia hỏa giống như thận hư trước mắt, Tổ An có chút buồn cười.
Hai người sững sờ, hiển nhiên không biết hắn nói là ai, bất quá vẫn nói:
- Bằng vào công lao của chúng ta, là không cách nào lên chức thị vệ trường nhanh như vậy. Hai thị vệ trưởng đời trước, mặc kệ là tư chất hay tu vi, ở trong hàng ngũ cấm quân đều là ngàn dặm mới tìm được một, lúc đó bọn họ cũng hăng hái, muốn làm ra một sự nghiệp lẫy lừng.
- Kết quả có một lần bọn họ thấy Tề Vương bí mật hạch sách Thái Tử... mới mở miệng quát lớn, lúc đó Tề Vương không nói gì, kết quả ngày thứ hai, bọn họ không có đến điểm danh, mọi người đi chỗ ở tìm kiếm, kết quả tìm được hai thi thể không đầu.
- Lúc đó những cấp dưới đi theo bọn hắn chỉ trích Tề Vương, đầu lâu cũng không cánh mà bay.
- Lúc đó việc này huyên náo rất lớn, nhưng rất nhanh bị dìm xuống.
Tổ An nghe mà sửng sốt, khó trách vừa rồi toàn bộ Đông Cung đều giống như chim cút, nguyên lai là có vết xe đổ như vậy.