Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1202 - Chương 1202: Không Có Cứu, Chờ Chết Đi

Chương 1202: Không có cứu, chờ chết đi Chương 1202: Không có cứu, chờ chết đi

Nhìn không ra nha, Tề Vương mặt ngoài nho nhã như hiền vương, nhưng thủ đoạn lại độc ác như vậy.

Khó trách có thể đấu với Hoàng Đế nhiều năm như vậy, quả nhiên là thân huynh đệ, trong xương âm độc quả thực giống như đúc.

Lúc này hắn chợt phát hiện Ngọa Long Phượng Sồ đang lấy biểu tình kỳ quái nhìn mình, hắn không khỏi sững sờ:

- Hai ngươi nhìn ta như vậy làm gì?

Hai người nói:

- Năm đó những người kia mắng Tề Vương còn không có hung ác như ngươi hôm nay, ngươi tự cầu phúc đi.

Sau đó than thở rời đi, một bộ không thể cứu, chờ chết đi.

Tổ An:

- ...

Không thể không nói, tuy Ngọa Long Phượng Sồ không ra sao, nhưng vẫn rất giảng nghĩa khí, chí ít vụng trộm nhắc nhở ta, cũng không uổng công những ngày này xưng huynh gọi đệ.

Có điều hắn không quá sợ hãi, bởi vì hắn đắc tội Tề Vương vốn có dự định của mình.

Một đường đi tới thiên lao, Hữu Vệ tướng quân Quách Chí đúng lúc ở nơi đó tuần tra, nhìn hắn lộ ra nụ cười thân thiết:

- Ai u, Tổ huynh đệ, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây.

Lần trước đối phương giải quyết khó khăn giúp hắn, cho nên hiện tại nhìn đối phương thấy cực kỳ thuận mắt.

Tổ An cùng hắn hàn huyên một hồi, mới nói rõ ý đồ đến, Quách Chí giật mình:

- Lần trước không phải đã tra ra khẩu cung sao, còn muốn tra cái gì?

Tổ An nói:

- Thái Tử Phi để ta tới hỏi một chút, làm theo phép mà thôi.

Quách Chí ra vẻ lý giải:

- Không có vấn đề, Tổ huynh đệ ngươi cứ hỏi. Gần đây ta cũng đau đầu nên xử lý bọn gia hỏa này như thế nào, vụ án Trình Hùng đã kết thúc, bọn họ không còn tác dụng, lưu lại nơi này rất phiền phức. Nhiều lần ta chỉ muốn cắt...

Hắn vừa nói vừa làm động tác cắt cổ, sau đó mới lên tiếng:

- Đáng tiếc Hoàng Thượng lại không lên tiếng, ta không dám tự chủ trương. Không bằng Tổ huynh đệ tới chỗ Hoàng Thượng thăm dò tâm ý, xem ta phải xử lý những người này như thế nào cho thỏa đáng?

- Sao Quách huynh không hỏi, chức quan của ngươi cao hơn ta nhiều nha.

Tổ An hơi kinh ngạc, Hoàng Đế lại không có nói cho hắn biết sự tình phải thả người, vậy mình hành động sẽ rất phiền phức.

Quách Chí khổ não nói:

- Ta không dám rủi ro, trong cung náo thích khách, Hoàng Thượng răn dạy chúng ta mấy trận, bây giờ ngay cả Trình Hùng cũng chết, ta đương nhiên có thể khiêm tốn thì khiêm tốn. Tổ huynh đệ ngươi không giống, Hoàng Thượng đã phân phó ngươi có thể tùy ý ra vào thiên lao, để ta tận lực phối hợp các loại yêu cầu của ngươi, nói ra thật khiến người ta hâm mộ, Tổ huynh đệ mới đến mấy ngày, đã được ân sủng như vậy.

Tổ An âm thầm chửi mẹ, Hoàng Đế nhắc nhở quá uyển chuyển, Quách Chí chưa hẳn hiểu được, xem ra cứu người chỉ có thể ta tự nghĩ biện pháp.

Hắn suy nghĩ một chút nói:

- Vậy ngươi trước rút cao thủ ở xung quanh thiên lao đi.

Quách Chí giật mình:

- Này để khâm phạm chạy thì làm sao bây giờ?

Tổ An nói:

- Ở trong hoàng cung nội viện, bọn họ chạy thế nào? Lại nói, trên người bọn họ còn có Câu Hồn Tác của Tú Y Sứ Giả phong ấn nha.

Quách Chí có chút khó khăn:

- Nhưng vì sao bỗng nhiên lại rút đi thị vệ.

Tổ An kéo hắn đến một bên, nhỏ giọng nói:

- Ta muốn cho những khâm phạm kia một biểu hiện giả dối, để bọn hắn nghĩ lầm có cơ hội đào thoát, có hi vọng sống, bọn họ sẽ tiếc mệnh, tâm phòng bị buông lỏng, ta có thể dò la càng nhiều tình báo.

Hai mắt Quách Chí tỏa sáng:

- Chiêu này của Tổ huynh đệ quả nhiên cao minh, khó trách lần trước có thể hỏi ra nhiều tình báo như vậy.

Nói xong hắn hấp tấp chạy đi bố trí, chỉ để lại ngục tốt cấp thấp nhất, bảo trì thiên lao vận chuyển bình thường.

Bố trí xong hết thảy, hắn chạy ra nói với Tổ An:

- Tổ huynh đệ ngươi tự tiện, gần đây náo thích khách hoàng cung tăng cường đề phòng, ta còn phải đi tuần tra, không nói nhiều với ngươi.

- Vậy lần sau mời Quách huynh uống rượu.

Tổ An chắp tay.

- Tốt!

Quách Chí phất phất tay, mang theo thủ hạ rời đi.

Tổ An thầm chửi mẹ, gia hỏa này nhìn như ngu ngơ, nhưng có thể ngồi đến vị trí này, có ai là người ngu?

Từ lần trước xém chút bị Trình Hùng bằng vào một chút dấu vết cắn chết, hắn đã không dám xem nhẹ IQ của những trong cung người này nữa.

Quách Chí hiển nhiên đoán được mình muốn làm gì, cho nên cố ý lui đến xa xa, không muốn dính đến sự kiện này.

Đương nhiên nếu không phải Hoàng Đế âm thầm dặn dò, hắn cũng không có khả năng phối hợp rút đi cao thủ như vậy.

Thu hồi nỗi lòng, Tổ An trực tiếp đi vào thiên lao.

Lúc này trong phòng giam sâu nhất, mấy người đang thì thầm nói chuyện.

- Trưởng lão, Hỏa tiên sinh, lâu như vậy vì sao người kia còn không tới cứu chúng ta?

Nói chuyện là Cổ Nguyệt Nhất, những ngày này hắn ngày nhớ đêm mong, kết quả càng trông mong càng thất vọng, trong lòng cũng càng ngày càng bực bội.

- Cứu người trong thiên lao nào có dễ dàng như vậy, kiên nhẫn chờ đợi là được.

Trưởng lão Tôn Lý Chân mở to mắt nói, dù toàn thân đều là vết máu, nhưng hai mắt hắn vẫn sáng ngời hữu thần.

- Có khi nào hắn căn bản không có dự định cứu chúng ta? Trước đó chỉ cố ý gạt chúng ta hay không?

Cổ Nguyệt Nhất vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt càng trắng bệch, hắn càng nghĩ càng thấy có khả năng.

Tôn Lý Chân và Hỏa tán nhân rơi vào trầm mặc, thực ra hai người bọn họ cũng có suy đoán này.

- An tâm chớ vội.

Tôn Lý Chân cuối cùng vẫn bảo trì bình thản.

Hỏa tán nhân nói:

- Không sai, lần này vào cung hành thích, chúng ta vốn ôm quyết tâm hẳn phải chết, người ta có thể cứu thì may mắn, không thể cứu cũng là trong dự liệu.

Sắc mặt Cổ Nguyệt Nhất âm tình biến ảo, nghĩ thầm hai ngươi tuổi đã cao, đương nhiên là sống đủ, ta còn trẻ nha.

Bình Luận (0)
Comment