Hắn nghĩ, nếu Tổ An thật nuốt lời, hắn sẽ tố cáo Quách đại nhân, nhìn xem có thể dùng bí mật này đổi một cái mạng của mình không.
Đúng lúc này, một thanh âm trong sáng truyền đến:
- Không nghĩ tới Hỏa tán nhân rộng rãi như vậy, thực khiến người bội phục.
Mấy người vừa mừng vừa sợ, ào ào quay đầu nhìn, thấy Tổ An đứng ở cách đó không xa, đám người buông lỏng một hơi.
Tuy mọi người đều không để ý sinh tử, nhưng có thể không chết khẳng định là càng tốt hơn.
Bất quá chú ý tới một đội ngục tốt đứng ở phía sau hắn, sắc mặt mọi người lại đại biến, Cổ Nguyệt Nhất run giọng nói:
- Ngươi... Ngươi không phải là đến giết người diệt khẩu chứ?
Tổ An cười cười, đang muốn trả lời, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào, mấy ngục tốt từ trên thang lầu bị đẩy đến lăn xuống.
Chỉ thấy tám kim giáp thị vệ nghênh ngang xông tới, miệng còn nghiêm nghị nói:
- Đồ vật không có mắt, người Tề Vương điện hạ muốn gặp, các ngươi cũng dám ngăn trở?
Ngục tốt trong thiên lao vốn nghe được động tĩnh đều muốn rút đao tiến lên ngăn cản, loại địa phương này ai có thể ngang ngược như vậy?
Bất quá nghe được hai chữ Tề Vương, đám người vội vàng cắm đao trở về.
Tề Vương ở trong triều uy vọng rất cao, danh tiếng xưa nay không tệ, những ngục tốt này không muốn, cũng không dám đắc tội.
Những kim giáp thị vệ kia rất hài lòng ánh mắt sợ hãi rụt rè của bọn họ, lưng tựa Tề Vương thật uy phong, mặc kệ ở đâu cũng hơn người một bậc.
Mấy người đi tới trước mặt Tổ An, lỗ mũi muốn chỉ lên bầu trời:
- Ngươi chính là Tổ An?
Tổ An đánh giá đối phương, tự nhiên không phải xem tướng mạo của bọn hắn, mà quan sát khí thế, dẫn đầu là Lục phẩm, còn lại là Ngũ phẩm, lại thêm trận pháp hợp kích của cấm quân, vây công một Thất phẩm hẳn không có vấn đề quá lớn.
Huống chi đây là trong hoàng cung, cấm quân mời người, ai dám không đi.
- Chính là ta, mấy vị có gì chỉ giáo?
Tổ An hỏi.
- Tề Vương mời ngươi đi qua một chuyến.
Tên cầm đầu rất tùy ý chắp tay.
Người Ma giáo đều giật mình, bọn họ thật vất vả chờ được Tổ An đến, kết quả lại bị người mang đi?
Tổ An khó xử:
- Thái Tử và Thái Tử Phi lệnh ta tới hỏi cung phạm nhân, nếu không chờ ta hỏi xong lại đi qua?
Lỗ mũi to cười lạnh nói:
- Tề Vương muốn gặp người, ai không kinh sợ cung cung kính kính chạy tới, nào có ra sức khước từ như ngươi?
Tổ An cũng nói:
- Thế nhưng mệnh lệnh của Thái Tử và Thái Tử Phi cũng không nhỏ, chẳng lẽ ở trong lòng các vị, Tề Vương còn lớn hơn Thái Tử và Thái Tử Phi?
Đám ngục tốt yên lặng đứng ở một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, thần tiên đánh nhau như vậy, bọn họ không dám tham dự.
Lỗ mũi to á khẩu, có chút tức giận nói:
- Họ Tổ, ngươi không nên khiêu khích, Tề Vương là trưởng bối của Thái Tử, đồng thời là lão sư của Thái Tử, dù Thái Tử ở chỗ này, hắn cũng sẽ để ngươi đi chỗ Tề Vương trước, không tin ngươi có thể lập tức chạy đi tìm Thái Tử hỏi xem.
Đến từ Lưu Thần Vũ, điểm nộ khí +444!
Ngục tốt ở xung quanh vô ý thức lui lại mấy bước, từng cái âm thầm kêu khổ, sao lại để bọn hắn liên luỵ vào sóng gió như vậy chứ.
Tổ An lắc đầu, nhịn không được thở dài một hơi:
- Tề Vương là Tề Vương, ngươi là ngươi, tuy Thái Tử và Thái Tử Phi không dám làm gì Tề Vương, nhưng bọn hắn còn không đối phó được một tiểu thị vệ như ngươi sao? Nếu lời vừa rồi của ngươi đến tai Thái Tử và Thái Tử Phi, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ đối phó ngươi như thế nào?
Lỗ mũi to biến sắc, trong lòng âm thầm hối hận, đều trách gia hỏa này, bằng không sao mình lại lỡ lời.
Hừ, bất quá gia hỏa này cũng đắc ý không được bao lâu, rơi vào trong tay Tề Vương, đoán chừng sẽ lập tức bị chém đầu.
Đến từ Lưu Chấn Vũ, điểm nộ khí +567!
Chính là giờ khắc này!
Tổ An đang chờ hắn tâm thần thất thủ, lập tức tiến lên, ngón tay đâm trúng mi tâm
Bây giờ tu vi của hắn vốn mạnh hơn Thất phẩm rất nhiều, hơn nữa lại có kỹ năng thuấn di, đối phương làm sao né tránh được?
Ầm!
Một đoàn sương máu nổ tung, Lưu Chấn Vũ kinh ngạc trợn mắt thật lớn, hắn hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ ra tay, hơn nữa vừa ra tay chính là sát chiêu.
Những thị vệ đi theo hắn kinh hãi, hốt hoảng muốn rút đao, đồng thời tản ra bốn phía.
Nhưng lúc này, bọn họ cảm giác được một lực hút to lớn truyền đến, nguyên khí vừa vận lên giống như trâu đất xuống biển, trong nháy mắt không thấy tăm hơi.
Bọn họ trọng tâm bất ổn, thất tha thất thểu chúi tới, ngón tay của Tổ An liên tục điểm, trong nháy mắt kết thúc tánh mạng.
Hết thảy phát sinh ở trong chớp mắt, đợi người khác kịp phản ứng, mấy kim giáp võ sĩ sớm đã ngã ở trên mặt đất.
Trưởng lão Tôn Lý Chân lộ vẻ kinh ngạc, đối phương bày ra năng lực phản ứng, bạo phát tu vi thực làm cho người ta kinh diễm, đổi chỗ mà xử, hắn hoài nghi mình có thể làm được như vậy hay không.
Hỏa tán nhân thì trừng to mắt, nghĩ thầm so với trên đường hồi kinh, tu vi lại tăng nhiều như vậy, lúc này mới bao lâu a.
Cổ Nguyệt Nhất thì vừa ao ước lại ghen ghét, Tổ An bất quá là người ở rể bị tất cả mọi người xem thường, cho dù ở trên gia tộc thi đấu rực rỡ hào quang, cũng không bị hắn để vào mắt. Nhưng lúc này mới qua bao lâu, lại trưởng thành đến nước này, khó trách sư muội sẽ thích hắn.
Phi, sớm muộn gì có một ngày sư muội cũng là của ta!
Lúc này những ngục tốt kia vội vàng rút binh khí, từng cái như lâm đại địch nhìn Tổ An, lắp bắp nói:
- Tổ... Tổ đại nhân, ngươi có ý gì?
Hiển nhiên bọn họ đã bị một màn này dọa sợ.
Tổ An cười cười:
- Yên tâm, đây là ân oán của ta và Tề Vương, không có quan hệ gì tới các ngươi.