Những ngục tốt kia hai mặt nhìn nhau, lúc này mới thở ra một hơi, bất quá đồng thời oán thầm, gia hỏa này có phải ngốc hay không, cũng dám công khai đắc tội Tề Vương như vậy?
Thời điểm bọn hắn buông lỏng, Tổ An triệu hồi ra Bách Minh, một cỗ âm ba vô hình tứ tán.
Trước đó cố ý để Quách Chí điều cao thủ đi, bây giờ những ngục tốt này chỉ là người bình thường, làm sao gánh vác được, trong nháy mắt liền bị chấn ngất.
Đừng nói chính diện ăn âm ba công kích, ngay cả người Ma giáo cũng bị chấn ngất.
Đám người Tôn Lý Chân tu vi cao, nhưng đã sớm bị Tú Y Sứ Giả phong ấn, trong khoảng thời gian này lại bị nghiêm hình tra tấn, đã sớm vô cùng suy yếu.
Tổ An đi qua phong cấm huyệt đạo của đám ngục tốt, đúng lúc này, hắn cảm giác được có một đạo thần niệm liếc nhìn tới.
Tổ An biến sắc, khí tức rất quen thuộc, trước đó hắn được chứng kiến nhiều lần, cả thiên hạ chỉ có Hoàng Đế mới có uy thế như vậy.
Lúc này Tề Vương đang ở trong đình nghỉ mát uống trà toàn thân cứng đờ, nghi hoặc nhìn về phía thiên lao, miệng lẩm bẩm:
- Chỗ đó xảy ra chuyện gì, ngay cả Hoàng huynh cũng bị kinh động?
Bất quá đạo thần niệm này tới nhanh, đi càng nhanh, chắc hẳn phát hiện nguyên lai là Tổ An, nên không còn quan tâm.
Tổ An ngồi ở trên ghế, miệng thở hổn hển, y phục như bị ướt đẫm mồ hôi.
Khó trách thế nhân nói toàn bộ hoàng cung đều ở dưới thần niệm của Hoàng Đế giám thị, nguyên lai nói là ý tứ này.
Nhân vật bình thường nói chuyện phiếm, Hoàng Đế không có tinh lực đi nghe, nhưng trong hoàng cung phát ra khí thế ba động dị thường gì, hắn khẳng định sẽ lập tức phát giác.
Khó trách Vân Gian Nguyệt phải chọn thời gian Hoàng Đế không ở trong cung mới tới, bằng không chỉ sợ vừa động thủ đã bị Hoàng Đế trấn áp.
Tổ An nghỉ một lát liền đi về phía những ngục tốt kia, hắn cố ý gọi hết người còn lại trong thiên lao đến, trong thời gian ngắn sẽ không có người phát hiện.
Có điều hắn còn muốn làm một việc, chỉ thấy hắn từ trong Lưu Ly Bảo Châu lấy ra một bình sứ, nhỏ mấy giọt dịch thể vào trong ấm trà, sau đó cho những ngục tốt kia uống.
Thực ra từ khi nhận được nhiệm vụ của Hoàng Đế, hắn một mực suy nghĩ vấn đề này, cướp thiên lao thực không khó, khó là làm sao khắc phục hậu quả.
Đã không thể để cho người Ma giáo hoài nghi hắn, cũng không thể để người trong cung hoài nghi hắn.
Cho nên cần một con dê thế tội.
Nghĩ tới nghĩ lui, có động cơ và năng lực cướp khâm phạm ở trong thiên lao, cũng chỉ có Tề Vương.
Hơn nữa lấy Tề Vương làm dê, sau khi sự việc xảy ra, Hoàng Đế có thể thuận lý thành chương đè sự kiện này xuống, dù sao việc quan hệ tới Tề Vương, không phải vạn bất đắc dĩ, song phương sẽ không công khai vạch mặt.
Như vậy đám người Quách Chí sẽ không sinh ra hoài nghi gì.
Vừa rồi hắn cố ý chọc giận Tề Vương, là muốn để đối phương tìm người đối phó mình, ao biết Tề Vương phối hợp như vậy.
Đương nhiên còn có một vấn đề khác, là khẩu cung của ngục tốt trong thiên lao, bọn họ không thể lộ mình ra ngoài.
Vốn giết sẽ an toàn nhất, nhưng một là hắn tận lực không muốn lạm sát kẻ vô tội, hai là mình chân trước vừa để Quách Chí điều cao thủ đi, chân sau người bên này chết sạch, ngu ngốc cũng sẽ hoài nghi đến trên người mình.
Hắn cần lưu những ngục tốt này làm nhân chứng, chứng minh người Tề Vương đến đây.
Về phần những chuyện hắn làm, những ngục tốt này nhất định phải quên.
Vừa rồi cho bọn hắn uống chính là Lãng Ưu Thủy mà lúc trước hắn đoạt được.
- Ta thật là một thiên tài.
Tổ An có chút bội phục mình, bất quá nghĩ đến xuân dược đỉnh cấp dùng ở trên người một đám nam nhân thối, hắn đau lòng không thôi.
Nhìn những ngục tốt kia đũng quần nhô cao, Tổ An nghĩ thầm đặt bọn gia hỏa này chung một chỗ, có khi nào xảy ra đại sự không?
Bỗng nhiên ánh mắt hắn ngưng tụ, chú ý tới một người đũng quần bình thường không có gì lạ, nhịn không được đồng tình, xuân dược như vậy cũng không có tác dụng, sống sót còn có ý nghĩa gì?
Sau khi đậu đen rau muống, Tổ An nhanh chóng đi tới bên người những kim giáp thị vệ kia, cởi y phục ra, sau đó thu thi thể vào Lưu Ly Bảo Châu.
Vừa rồi không dùng binh khí, là lo lắng phun ra vết máu ô nhiễm y phục, đến thời điểm xuất cung đụng phải kiểm tra sẽ rất phiền phức.
Chờ xử lý hết thảy, hắn mới mở phòng giam, để người Ma giáo tỉnh lại.
- Vừa rồi phát sinh chuyện gì?
Cổ Nguyệt Nhất kinh hoảng nhìn bốn phía.
Tôn Lý Chân và Hỏa tán nhân bình tĩnh hơn, bọn họ có thể cảm giác được vừa rồi tựa hồ bị tinh thần lực công kích.
Tổ An cũng không giải thích, mà nói:
- Ta đánh choáng bọn hắn, nhanh thay y phục, ta dẫn các ngươi xuất cung.
Người Ma giáo lấy lại tinh thần, biết có thể giành lấy tự do, từng người kích động không thôi, vội vàng chạy tới đổi y phục.
Mặc dù bị bắt không ít, nhưng rất nhiều người đêm đó thụ thương không nhẹ, lại trải qua nghiêm hình tra tấn, lục tục ngo ngoe chết rất nhiều, bây giờ tình cả Tôn Lý Chân tổng cộng chỉ còn bảy người.
Kim giáp thị vệ tiến đến có tám cái, khôi giáp vừa vặn đầy đủ.
Tổ An ở bên cạnh giúp giải khai cấm chế của Tú Y Sứ Giả trên người bọn họ, trải qua khoảng thời gian này tra tấn, bọn họ sớm đã vô cùng suy yếu, muốn khôi phục thực lực đỉnh phong chỉ sợ cần tu dưỡng một đoạn thời gian rất dài.
Chú ý tới mấy cái khác đi đường cũng có vấn đề, Tổ An âm thầm thở dài, lấy ra mấy hạt đan dược trị thương trước kia mua ở chỗ Kỷ thần y.
Mấy người ăn vào, cảm giác một dòng nước ấm chảy khắp toàn thân, rất nhanh tinh thần khôi phục rất nhiều, ngay cả người suy yếu nhất cũng có thể tự mình hành tẩu.