Tôn Lý Chân suất lĩnh mọi người chắp tay với Tổ An:
- Tổ công tử, lần này cứu giúp đại ân đại đức, chúng ta khắc trong tâm khảm, về sau lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần Tổ công tử nói một câu, chúng ta tuyệt đối không nhíu mày.
Tổ An cười đáp lại:
- Các vị nói quá lời, bây giờ còn chưa thoát hiểm đâu, tuyệt đối đừng phớt lờ.
Hắn không có để những người này nói ở trong lòng, có lẽ lúc này bọn họ nói chuyện là chân tâm thực ý, nhưng người đều sẽ thay đổi, thật để bọn hắn lên núi đao xuống biển lửa, đoán chừng không có ai nguyện ý đi.
Dù sao lần này là vì xoạt hảo cảm của Vân Gian Nguyệt và Thu Hồng Lệ, những người kia cảm kích chỉ là quà tặng kèm.
Mấy người lấy lại tinh thần, ào ào xưng phải, bây giờ mọi người còn ở trong hoàng cung, đừng cao hứng quá sớm.
Đám người thay xong khôi giáp, Cổ Nguyệt Nhất cầm đao muốn đi kết thúc tánh mạng của những ngục tốt kia, những ngày này bị chúng tra tấn thảm, hôm nay thân phận thay đổi, hắn làm sao nuốt được oán khí?
Tổ An vội vàng ngăn cản:
- Cổ huynh, những người này giữ lại còn có tác dụng.
Cổ Nguyệt Nhất có chút không cam lòng nói:
- Nhưng chúng ta có rất nhiều huynh đệ chết ở trong tay những người này.
Tổ An trầm giọng nói:
- Việc cấp bách là cứu các ngươi ra ngoài, ta còn cần bọn họ đến khắc phục hậu quả.
Tôn Lý Chân cau mày nói:
- Nguyệt Nhất, đừng gây phiền toái cho Tổ công tử.
Hắn là trưởng lão, xưa nay ở trong giáo uy vọng rất cao, Cổ Nguyệt Nhất đành phải hậm hực thu hồi binh khí.
Tổ An buông lỏng một hơi, nhìn mọi người vẫy tay, dẫn bọn hắn rời đi.
Bởi vì vừa rồi tất cả mọi người bị gọi xuống, nên dọc theo con đường này không có gặp phải ngăn cản.
Ra thiên lao, nhìn ánh sáng mặt trời bên ngoài, đám người Ma giáo kích động không thôi, vốn cho rằng chết chắc, không nghĩ tới có một ngày lại thấy ánh mặt trời.
Hết thảy đều dựa vào Tổ công tử.
Đoàn người cảm kích nhìn Tổ An, ngay cả Cổ Nguyệt Nhất vốn không ưa gì hắn, lúc này cũng cảm kích chiếm đa số.
- Ta dẫn các ngươi ra cung cửa, trên người các ngươi có lệnh bài của Tề Vương, lại thêm khôi giáp, xuất cung không khó lắm.
Tổ An trầm giọng nói.
- Đa tạ Tổ công tử.
Mấy người chắp tay.
Bất quá đoàn người đi không bao lâu, bỗng nhiên bên cạnh truyền tới một thanh âm nhu hòa:
- Chờ một chút!
Nghe được thanh âm này, toàn thân Tổ An cứng đờ, cả người như rớt vào hầm băng.
Làm sao lại xui xẻo như vậy, lại ở nơi này tao ngộ Tề Vương.
Hắn thấy đám người Tôn Lý Chân lặng lẽ đưa tay lên chuôi đao, vội vàng truyền âm nói cho mấy người:
- Không nên hành động thiếu suy nghĩ, người đến là Tề Vương, tu vi Đại Tông Sư.
Không cần phải nói quá nhiều, biết được thân phận của hắn, mọi người liền từ bỏ dự định muốn bắt giữ đối phương.
Tên tuổi của Tề Vương bọn họ cũng như sấm bên tai, tu vi Đại Tông Sư, đừng nói hiện tại bọn họ trọng thương suy yếu, cho dù ở trạng thái đỉnh phong, cũng không đủ cho người ta đánh.
- Các ngươi muốn đi đâu?
Tề Vương nhíu mày hỏi.
Vừa rồi hắn phát giác được thần niệm của Hoàng Đế buông xuống ở phụ cận, có chút kỳ quái đến cùng là sự tình gì dẫn phát đối phương chú ý, liền qua xem thử.
Ai biết vừa vặn gặp được đám người Tổ An.
Tổ An tâm niệm xoay chuyển, trong nháy mắt thôi diễn hơn mấy chục loại phương pháp ứng đối, cuối cùng nói:
- Không phải Tề Vương phái người tới tìm ta gặp ngài sao?
Hắn âm thầm may mắn, may mắn vừa rồi không cho bọn họ mặc y phục của thị vệ đầu lĩnh, bằng không hiện tại sẽ không gạt được.
Hi vọng Tề Vương không biết những thị vệ bình thường.
Hắn cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể đánh cược một lần.
Nếu thực không được, thì gọi Hoàng Đế tới, đến thời điểm kế hoạch đánh vào Ma giáo thất bại thì thất bại, hắn không thể góp mệnh vào được.
Tề Vương a một tiếng:
- Không sai, bản Vương thật có sự tình muốn tìm ngươi. Các ngươi lui xuống trước đi.
Câu trước là nói với Tổ An, câu sau là nói với đám thị vệ kia.
Tổ An buông lỏng một hơi, may mắn không có bị nhận ra, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Vội vàng cho đám người Tôn Lý Chân một ánh mắt, tỏ ý bọn họ tự mình xuất cung, bây giờ Tề Vương gần trong gang tấc, hắn thậm chí không dám nguyên khí truyền âm, sợ bị phát hiện dị thường.
Dù sao vừa rồi đã bàn giao, còn đường xuất cung, bọn gia hỏa này dám tiến cung hành thích, sẽ không đến mức không biết đường.
Đám người Tôn Lý Chân ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chắp tay quay người rời đi.
- Chờ một chút!
Lúc này bỗng nhiên Tề Vương nhướng mày.
- Sao không thấy Lưu Sâm Vũ?
Đám người Tôn Lý Chân giật thót, bọn họ căn bản không biết Lưu Sâm Vũ là ai, làm sao trả lời?
Trước đó Tổ An ở trong hệ thống nhận qua điểm nộ khí, biết hắn là đầu lĩnh thị vệ, ý nghĩ xoay chuyển thật nhanh, lập tức nói:
- Vừa rồi Lưu thống lĩnh bị Hoàng Đế triệu kiến.
- Bị Hoàng huynh triệu kiến?
Tề Vương biến sắc, nghĩ thầm chẳng lẽ vừa rồi thần niệm của Hoàng Đế buông xuống là bởi vì Lưu Sâm Vũ?
Nhưng không đúng, Lưu Sâm Vũ có tài đức gì, sẽ dẫn tới thần niệm của Hoàng Đế?
Hắn nhíu mày nhìn về phía đám người Tôn Lý Chân:
- A, sao cũng không thấy Vương thống lĩnh? Các ngươi đều ngẩng đầu lên.
Nghe hắn nói như vậy, tất cả mọi người tâm lạnh một nửa.
Tổ An lo lắng không thôi, thế nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra nên làm sao giải thích.
Đúng lúc này, bên cạnh truyền tới một thanh âm giòn tan:
- Tổ đại nhân, tại sao tới đây lâu như vậy.
Nghe được thanh âm này, Tề Vương nhướng mày.
Trong lòng Tổ An lại vui vẻ, quay đầu theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy một mỹ nhân cung trang thanh tú động lòng người đứng ở đó, sau lưng còn theo Phác Đoạn Điêu, Tiêu Ti Côn cầm đầu một đội thị vệ.