Hắn vội vàng tiến lên hành lễ:
- Gặp qua Thái Tử Phi.
Người Ma giáo cũng vội vàng cúi đầu hành lễ, Cổ Nguyệt Nhất lặng lẽ nhìn một chút, sau đó trợn cả mắt.
Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh hắn đều là yêu nữ ma nữ, kiều diễm vũ mị có thừa, nhưng luận cao quý trang nhã, lại không sánh nổi nữ tử trước mắt này.
Nhìn cung trang ung dung hoa quý kia, hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trái tim phanh phanh nhảy lên:
- Muốn chết muốn chết, sao có thể xinh đẹp như thế, sư muội, không phải sư huynh bất trung với ngươi, mà vì Thái Tử Phi quá đẹp.
Cũng không phải dung mạo của Thu Hồng Lệ không bằng Thái Tử Phi, luận diễm lệ nàng càng hơn một bậc, mấu chốt là Cổ Nguyệt Nhất sinh hoạt ở tầng dưới thấp, ngày bình thường trà trộn ở trong Ma giáo, cho nên người nắm giữ thuộc tính cao quý có sức hấp dẫn trí mạng với hắn.
Tỉ như công chúa, quý phụ, dưới tình huống dung mạo kém không nhiều, loại người này với hắn mà nói vượt xa nữ tử giang hồ.
Thái Tử Phi chậm rãi đi tới, trong không khí xuất hiện điềm hương, loại mùi thơm này không giống dong chi tục phấn trong thanh lâu, mà là một loại huân hương danh quý, cụ thể hắn hình dung không được, chỉ có thể cảm giác nó rất quý.
Tề Vương cũng bị chuyển hướng lực chú ý, nhìn Thái Tử Phi:
- Sao Linh Lung ngươi lại có thời gian rỗi đến nơi này.
Nghe hắn gọi thẳng tục danh, mà không xưng Thái Tử Phi, hiển nhiên là lấy tư thái trưởng bối nói chuyện với mình, Thái Tử Phi ngầm bực, thế nhưng lại không có cách nào phát tác, đành phải trả lời:
- Vừa rồi bảo Tổ đại nhân tới làm ít chuyện, kết quả rất lâu không thấy hắn trở về, những ngày này trong cung náo thích khách không yên ổn, lo lắng hắn bị một ít thế hệ dụng ý khó dò giết, cho nên cố ý tới xem một chút.
Trong lòng Tổ An ấm áp, nữ nhân này bình thường tuy hung một chút, nhưng trong xương vẫn rất tốt.
Nhìn Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn ở phía sau nàng, hơn phân nửa là bọn họ nhắc nhở Thái Tử Phi, ân, sau này phải mời bọn họ đi Giáo Phường Ty một chuyến.
Người Ma giáo thì âm thầm kinh hãi, không nghĩ tới Tổ công tử có mặt mũi như thế, lúc này mới tiến cung mấy ngày, Hữu Vệ tướng quân và hắn xưng huynh gọi đệ, bây giờ ngay cả Thái Tử Phi cũng xem trọng hắn như vậy.
Cổ Nguyệt Nhất vừa đố kị vừa ghen ghét, gia hỏa này chỉ đẹp trai hơn mình một chút, sao các nữ nhân xinh đẹp đều coi trọng hắn như vậy?
Sư muội như vậy, bây giờ ngay cả Thái Tử Phi cũng như vậy, còn có để cho chúng ta sống hay không?
Tề Vương mặt không biểu tình, có điều hắn làm sao nghe không hiểu đối phương âm dương quái khí ám chỉ mình:
- Tổ đại nhân quả nhiên là nhất biểu nhân tài, mới đến mấy ngày, Linh Lung đã coi trọng hắn như vậy.
Thái Tử Phi nghe hắn ám chỉ mình là bởi vì đối phương dáng dấp đẹp trai mới như vậy, trong lòng thầm giận, lạnh lùng nói:
- Mỗi một người Đông Cung tận tâm vì Thái Tử làm việc, ta đều rất coi trọng.
Tề Vương cười cười, không muốn tranh luận tiếp:
- Bản Vương tìm Tổ An có mấy lời muốn tâm sự, Linh Lung sẽ không để tâm chứ?
Thái Tử Phi mỉm cười:
- Tề Vương xin cứ tự nhiên, ta ở chỗ này đợi là được.
Ngụ ý là sẽ ở chỗ này nhìn, hi vọng ngươi đừng làm loạn.
Tề Vương cười cười, nhìn Tổ An nói:
- Tổ đại nhân, cùng bản Vương nói chuyện một chút.
Tổ An thi lễ:
- Tề Vương, mời.
Tề Vương gật đầu đi tới trước.
Tổ An bí mật ra hiệu cho đám người Tôn Lý Chân, tỏ ý bọn họ đi nhanh lên.
Đám người Tôn Lý Chân tự nhiên không ngốc, thừa cơ hội này cũng chậm rãi lui về sau, chỉ có Cổ Nguyệt Nhất còn lưu luyến không rời trộm liếc nhìn Thái Tử Phi.
Tề Vương đã đi xa, lực chú ý của đoàn người Thái Tử Phi ở chỗ Tổ An, tự nhiên không ai quản bọn họ.
Tề Vương đi lên phía trước mấy chục thước, dừng lại ở gần một hòn non bộ:
- Ở chỗ này được rồi, quá xa Linh Lung không nhìn thấy ngươi sẽ lo lắng.
Tổ An quy quy củ củ đáp:
- Thái Tử Phi luôn quan tâm những thần tử chúng ta.
Đồng thời âm thầm đậu đen rau muống, ngươi không có mặt mũi sao, vì sao Thái Tử Phi lo lắng, còn không phải trước kia ngươi động một chút lại giết người Đông Cung.
Tề Vương có chút hiếu kỳ đánh giá hắn:
- Trước kia Linh Lung chưa từng quan tâm một người như vậy, ngươi là người thứ nhất.
Tổ An im lặng, hắn đoán Tề Vương cố ý nói như vậy, là để hắn sinh ra một số tưởng tượng không tất yếu với Thái Tử Phi, nếu mình động tình với Thái Tử Phi, như vậy hắn đoán chừng nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.
Tề Vương nói tiếp:
- Nghe nói Sở gia Đại tiểu thư tìm ngươi làm hôn phu, bản Vương cũng rất giật mình, cô nương Sở gia kia bản Vương gặp qua một lần, nói kinh tài tuyệt diễm cũng không đủ, những gia tộc trong kinh đều suy đoán, thiên chi kiêu nữ như vậy sẽ hoa rơi vào nhà nào, kết quả nghe được gả cho ngươi, mọi người đều khó tin. Bản Vương vốn cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng nhìn Thái Tử Phi coi trọng ngươi như vậy, xem ra trên người ngươi thật có chỗ độc đáo.
Tổ An làm ra biểu lộ ngượng ngùng:
- Thực ra ta không có tốt như Tề Vương nói, nhiều lắm là dáng dấp đẹp trai một chút, khí chất tốt một chút, làm người trung thần nghĩa sĩ chính trực một chút... Còn lại đều không có gì, còn kém xa Tề Vương.
Da mặt Tề Vương co rút, không biết vì sao, nghe gia hỏa này nói, liền muốn đánh hắn một trận.
Đến từ Tề Vương, điểm nộ khí +213 +213 +213...
Hắn hít sâu một hơi, đè xuống xúc động trong lòng, sáng suốt kết thúc cái đề tài này:
- Tổ đại nhân cảm thấy sự tình Trình Hùng như thế nào?
Tổ An giả vờ ngây ngốc nói:
- Ta vừa tới kinh thành không mấy ngày, lại là tiểu quan như hạt vừng, lý giải tin tức có hạn, thực không rõ nội tình của Trình đại nhân.