Tề Vương nhịn không được liếc hắn một cái, trên đời tại sao lại có người vô sỉ như thế?
Nếu không phải Thái Tử Phi ở cách đó không xa nhìn chằm chằm, hắn nói không chừng đã trực tiếp đập chết đối phương.
Đến từ Tề Vương, điểm nộ khí +300+300+300...
Dù xưa nay lòng dạ hắn rất sâu, hôm nay cũng bị phá phòng, hắn lạnh lùng nói:
- Theo bản Vương biết, những thích khách trong thiên lao là sau khi gặp Tổ đại nhân, mới vu cáo Trình tướng quân.
Tổ An giật mình, bàn tay của gia hỏa này thật dài, ngay cả trong thiên lao cũng có tai mắt.
Hắn bất động thanh sắc nói:
- Tề Vương cần phải rõ ràng, muốn trị tội Trình tướng quân đến cùng là ai, ta chỉ là tiểu nhân vật, làm sao có thể chi phối đại cục.
Tề Vương hơi kinh ngạc liếc nhìn hắn:
- Lá gan của ngươi ngược lại rất lớn, lời như thế cũng dám nói.
Tổ An thành khẩn nói:
- Ở trước mặt Tề Vương, ta sao dám giấu diếm?
Tề Vương giống như cười mà không phải cười:
- Thật sao?
Tổ An vỗ ngực bảo đảm nói:
- Đương nhiên là thật, thiên địa chứng giám.
- Vậy thì tốt, ta vừa vặn có một việc muốn hỏi ngươi.
Tề Vương cẩn thận theo dõi ánh mắt hắn.
- Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh có thể khiến người trường sinh hay không?
Tổ An cười khổ nói:
- Hoàng Thượng đã chiêu cáo thiên hạ, Tề Vương cần gì phải hỏi ta.
Tề Vương lạnh lùng nói:
- Hiện tại ta muốn ngươi nói.
Tổ An lập tức đáp:
- Hoàng Thượng đương nhiên không thể thông qua cái này trường sinh.
Về phần mình có thể thông qua cái này trường sinh hay không, ta không có nói.
Cảm nhận được ngữ khí chân thành và khẳng định của hắn, Tề Vương có chút ngoài ý muốn:
- Ngươi có biết nếu lời này truyền đến tai Hoàng Thượng, ngươi sẽ bị xử tử hay không.
Tổ An cười khổ nói:
- Tề Vương có danh hiền vương, nghĩ đến sẽ không để cho ta khó xử.
Tề Vương cười ha ha, nhẹ nhàng vỗ bả vai của hắn:
- Tiểu tử ngươi có tiền đồ, bản Vương coi trọng ngươi.
Tổ An biến sắc, ánh mắt rơi ở vai trên, cái này sẽ không phải là Hóa Cốt Miên Chưởng chứ, thủ đoạn của Đại Tông Sư, vạn nhất chơi ám kình, ta chết cũng không biết chết như thế nào.
- Mau trở về đi, Linh Lung đang chờ.
Tề Vương cười nói.
- Đa tạ Tề Vương.
Tổ An nhanh chóng rời đi, cùng gia hỏa này ở chung một chỗ, áp lực thực quá lớn.
Thấy hắn đi xa, một bóng người xuất hiện ở bên cạnh Tề Vương, nụ cười trên mặt Tề Vương trong nháy mắt thu hồi:
- Giúp bản Vương tra hai chuyện, thứ nhất, Hoàng Đế tìm Lưu Sâm Vũ làm gì; thứ hai, giúp ta nhìn chằm chằm Kim bài Thập Nhất, ta luôn cảm thấy hắn và Tổ An chính là một người, hai người xuất hiện thời cơ thực quá khéo.
Người trong bóng tối trầm giọng đáp:
- Vâng!
Tề Vương nhìn bóng lưng của Tổ An, hắn vừa tới kinh thành, bỗng nhiên xuất hiện một Kim bài Thập Nhất, phải biết Kim bài Tú Y Sứ Giả nhiều năm như vậy một mực là mười, mỗi cái lựa chọn và yêu cầu đều cực kỳ nghiêm, Kim bài Thập Nhất này như bỗng dưng xuất hiện, lấy mạng lưới tình báo của hắn, cũng không tra ra tin tức.
Lại thêm sự tình Trình Hùng bạo phát, hắn cố ý xem hồ sơ nghiên cứu, phát hiện Trình Hùng hoài nghi Kim bài Thập Nhất, sau đó Tổ An chạy đến thiên lao, những thích khách kia tập thể đổi giọng, khẩu cung thành cọng cỏ cuối cùng nghiền nát Trình Hùng.
Tuy mỗi lần nghĩ đến cái này, hắn cảm thấy rất không có khả năng, nhưng vì lý do an toàn, vẫn để hạ nhân tra một chút.
Đồng thời hắn cũng đang suy nghĩ sự tình lấy Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, tuy Tổ An công bố không có cách nào trường sinh, nhưng hắn sao dám tuỳ tiện tin tưởng, trừ khi có thể cầm được kinh văn tự mình nghiên cứu.
Vốn vừa rồi tìm Tổ An đến, là muốn nhân cơ hội từ trong miệng hắn moi ra Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, nhưng mấy lần tiếp xúc, hắn rõ ràng Tổ An tuyệt đối không phải kẻ dễ đối phó, lại thêm Thái Tử Phi che chở, hắn không có cách nào làm quá phận, bằng không dẫn tới Hoàng Đế thì không tốt.
Đến cùng có phương pháp gì có thể từ chỗ hắn lấy được Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh đây?
Bỗng nhiên trong lòng Tề Vương hơi động, trên mặt lại khôi phục ý cười trí tuệ vững vàng như ngày thường.
Lại nói một bên khác, Thái Tử Phi nhìn thấy Tổ An trở về, vội vàng đi tới nhỏ giọng hỏi:
- Tề Vương không làm gì ngươi chứ?
Vẻ mặt Tổ An đưa đám:
- Tề Vương có thể ở thời điểm vỗ vai ta, ẩn tàng ám kình, cách vài ngày kinh mạch toàn thân sẽ đứt đoạn hay không?
Thái Tử Phi sững sờ, vô ý thức đáp:
- Hắn là Đại Tông Sư, hẳn có năng lực như vậy.
Nghe nàng nói như vậy, sắc mặt của Tổ An càng khó coi hơn.
- Tề Vương làm khó dễ ngươi?
Thái Tử Phi cũng biến sắc.
Tổ An lắc đầu:
- Này thì không có, chỉ hỏi ta một vài vấn đề.
Rất nhiều sự tình nói với nàng cũng vô dụng, chẳng lẽ nàng còn có thể đi tìm Tề Vương tính sổ sách sao.
Có điều hắn vẫn thi lễ cảm tạ:
- Đa tạ Thái Tử Phi xuất thủ cứu giúp, nếu không phải ngươi xuất hiện, hôm nay sợ rằng ta chết chắc.
Mặc kệ những thích khách Ma giáo kia bại lộ, hay hắn bị Tề Vương vấn trách, đều không có quả ngon gì để ăn.
Thái Tử Phi ân một tiếng:
- Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta cũng không phải cố ý cứu ngươi, đổi thành bất kỳ cấp dưới nào trung tâm với Thái Tử, ta cũng sẽ toàn lực cứu.
Tổ An nhịn không được cười lên, hiển nhiên vừa rồi lời nói của Tề Vương có tác dụng, nữ nhân này sợ mình ôm lấy tưởng tượng không thực tế gì.
Hắn vừa cười vừa nói:
- Thái Tử Phi quan tâm cấp dưới, chúng ta đều hiểu.
Thái Tử Phi gật đầu:
- Đi thôi, cùng ta về Đông Cung, miễn cho lạc đàn lại bị Tề Vương bắt được.
Tổ An khổ sở nói:
- Ta không trở về cùng Thái Tử Phi, bên này còn có chút sự tình chưa xử lý xong.