Bên thiên lao vẫn phải khắc phục hậu quả, bằng không đến thời điểm ai cũng sẽ hoài nghi ta.
- Ngươi còn có thể có chuyện gì?
Thái Tử Phi hiếu kỳ.
Tổ An suy nghĩ một chút nói:
- Hoàng Thượng tìm ta có chuyện.
Hắn cũng không tính nói dối, đánh vào nội bộ Ma giáo thật là sự tình của Hoàng Thượng, coi như bị Hoàng Đế biết cũng không sợ.
Thái Tử Phi hơi kinh ngạc, nhịn không được dò xét hắn vài lần, gia hỏa này được Hoàng Thượng ưu ái như vậy?
Ân, xem ra xác thực phải hết sức lôi kéo hắn.
Thời điểm Thái Tử Phi rời đi, Tổ An vụng trộm giữ Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn lại:
- Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, tìm thời gian đi Giáo Phường Ty, ta mời.
Hai mắt Phác Đoạn Điêu sáng lên, cười hắc hắc nói:
- Nghĩa khí!
Tuy trong khoảng thời gian này Giáo Phường Ty không yên ổn, nhưng có người mời khách, hắn làm sao có thể bỏ lỡ.
Tiêu Ti Côn nhịn không được nói:
- Cái này thì ngươi sai rồi, đã nói không lời nào cảm tạ hết được, làm gì còn phải mời đi Giáo Phường Ty...
Hắn còn chưa nói xong, đã bị Phác Đoạn Điêu đánh gãy:
- Ngươi nói ngươi có muốn đi hay không?
Tiêu Ti Côn xoắn xuýt, cuối cùng vẫn không nhịn được nói:
- Muốn!
- Muốn thì im miệng.
Phác Đoạn Điêu vỗ đầu hắn, sau đó cười tạm biệt Tổ An.
- Quyết định như thế, lần sau chúng ta đi.
Tổ An cười cười, dường như trở lại kiếp trước... A phi, kiếp trước ta là người như vậy sao?
Thấy bốn bề vắng lặng, hắn vội vàng trở lại thiên lao, nghĩ biện pháp cứu tỉnh những ngục tốt kia, sau đó mình cũng ngã ở trên mặt đất giả vờ mới tỉnh lại.
Nhìn trong thiên lao không thấy khâm phạm, những ngục tốt kia trợn tròn mắt, gấp đến độ như con kiến trên lò lửa.
- Đây chính là đại họa khám nhà diệt tộc a...
Mọi người lẩm bẩm, các cai ngục hoang mang rối loạn vội vàng đi gõ chuông cảnh báo.
Tổ An vội vàng kéo hắn lại:
- Ngươi làm gì?
Cai ngục kia vội vàng nói:
- Đương nhiên là thông báo cấm quân trong cung hắn lùng bắt phạm nhân.
Tổ An nói:
- Ngươi khẳng định muốn làm như vậy? Một khi sự tình làm lớn, đây chính là đại họa khám nhà diệt tộc.
- Nhưng biết chuyện không báo sẽ tội thêm một bậc.
Vẻ mặt cai ngục đưa đám.
Tổ An nói:
- Lần này khâm phạm đào thoát, chúng ta đều có trách nhiệm, một khi trách tội ai cũng không sống được.
Cai ngục gắt gao kéo ống tay áo của hắn:
- Tổ đại nhân ngươi kiến thức rộng rãi, giúp chúng ta nghĩ phương pháp được không.
Tổ An nói:
- Ngươi trước phái người đi điều tra trong cung có phát hiện động tĩnh của khâm phạm không?
Cai ngục kia sững sờ, vội vàng phái mấy tâm phúc đi điều tra, rất nhanh có tin tức truyền về:
- Trong cung bình tĩnh, giống như sự tình gì cũng không có phát sinh.
Tổ An buông lỏng một hơi, xem ra đám người Tôn Lý Chân đã thành công đào thoát.
Cai ngục không hiểu:
- Làm sao có thể, khâm phạm đào thoát làm sao có thể một chút động tĩnh cũng không có.
- Ta biết!
Tổ An giả bộ như bừng tỉnh đại ngộ, thấy thành công hấp dẫn lực chú ý của cai ngục, mới kéo hắn đến trong góc lặng lẽ nói.
- Ngươi còn nhớ vừa rồi có mấy kim giáp thị vệ xông vào trong thiên lao không?
Bởi vì lúc trước cùng Tề Vương nói chuyện phiếm, biết Tề Vương rất rõ sự tình trong thiên lao, không biết tai mắt của hắn có ở trong những ngục tốt hay không, cho nên rất nhiều lời chỉ có thể thầm kín nói với hắn, tránh cho quá nhiều người biết, tiếng gió truyền đến tai Tề Vương.
- Có sao? Vì sao ta không có ấn tượng gì.
Cai ngục có chút buồn rầu gãi đầu, lúc này trong đầu hắn như một đoàn tương hồ, chóng mặt cái gì cũng nhớ không nổi.
Tổ An chỉ trích mấy ngục tốt kia:
- Làm sao lại không có, bọn họ tự xưng sứ giả của Tề Vương, mấy huynh đệ kia muốn ngăn bọn họ xông tới, còn bị đá mấy cước.
- A, ngươi nói làm ta có chút ấn tượng, lúc đó còn rất tức giận, nhưng về sau phát sinh cái gì...
Cai ngục sắp nhổ cả tóc, nhưng vẫn không nhớ nổi.
Tổ An buông lỏng một hơi, Lãng Ưu Thủy thật có công năng khiến người ta quên, nhưng không phải nói hoàn toàn xóa đi đoạn ký kia ức, nếu có nhắc nhở, vẫn có khả năng nhớ được một ít chuyện, cho nên vừa rồi hắn nửa thật nửa giả dẫn đạo, rốt cục để cai ngục nhớ ra sự tình Tề Vương phái người tới.
Hắn nói tiếp:
- Ngươi cảm thấy người nào thần thông quảng đại như thế, có thể cứu khâm phạm ra, hơn nữa còn không kinh động thị vệ trong cung?
Cai ngục sợ hãi cả kinh:
- Ngươi nói là Tề Vương?
Hắn nghĩ tới lúc trước những khâm phạm kia khai Tề Vương sai sử, chẳng lẽ là Tề Vương cứu người mình, hoặc là diệt khẩu?
Tổ An lập tức lui lại một bước:
- Đây chính là ngươi nói, ta không có nói.
Cai ngục giật mình, vội vàng nói:
- Ta... ta cũng chỉ suy đoán, không dám tùy ý phỉ báng Tề Vương.
Tổ An đi qua ôm vai hắn:
- Hiện tại tất cả mọi người là châu chấu trên một sợi thừng, Tề Vương đã cứu người, chúng ta cũng đừng rêu rao, vụng trộm báo lên là được, nên xử lý như thế nào là sự tình phía trên.
Cai ngục có chút do dự:
- Nhưng như vậy chúng ta vẫn có tội danh bỏ bê nhiệm vụ...
- Ngươi ngốc hả, đối phương là ai, Tề Vương nha, thân huynh đệ của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ thật vì sự kiện này đi thăm dò hắn sao? Việc này tự nhiên sẽ dìm xuống, đã không có người tra, chúng ta cũng không có sai lầm.
Tổ An giải thích.
Hai mắt cai ngục tỏa sáng:
- Tổ đại nhân thật là ngọn đèn chỉ đường của chúng ta, hôm nay nếu không có Tổ đại nhân, chúng ta chết cũng không biết chết như thế nào.
Tổ An phiền muộn, ngọn đèn chỉ đường là dùng như vậy sao?
Bất quá vẫn dặn dò:
- Việc này quan hệ trọng đại, không cần thiết ngoại truyền, bằng không người nhiều miệng tạp, một khi để triều đình biết, khẳng định lại là một trận gió tanh mưa máu, đến thời điểm Hoàng Thượng muốn dàn xếp ổn thỏa cũng không được, chúng ta sẽ chết chắc.