Cai ngục vỗ ngực nói:
- Cái này ta biết, yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài, còn những huynh đệ kia, ta cũng có biện pháp chắn miệng của bọn họ.
- Như thế rất tốt.
Tổ An tâm tình vui vẻ rời thiên lao, hiện tại việc cấp bách là nói cho Vân Gian Nguyệt tình huống bên này, đưa nàng xuất cung.
Ai, nói thật, đưa đại mỹ nhân như vậy rời đi, còn thật có chút không nỡ.
Thời điểm hắn có chút tiếc nuối, bỗng nhiên trong lòng run lên, vội vàng nhìn lại sau lưng, đáng tiếc sau lưng không có ai.
- Có người đang theo dõi ta? Hay chỉ là ảo giác?
Tổ An tâm thần bất an, trong hoàng cung nguy cơ tứ phía, thực không dám khinh thường.
Mặc dù bây giờ tu vi của hắn không tệ, nhưng trong hoàng cung ngươi thắng qua hắn không biết có bao nhiêu, hơn nữa trên đời còn có rất nhiều kẻ am hiểu ẩn nặc, hắn không cảm ứng được đối phương là rất bình thường.
Vội vàng vận dụng Ngọc Tông, câu thông tiểu động vật ở phụ cận, thông qua thị giác của chúng đến xem xét tình huống trong vòng mười trượng.
Xung quanh trừ thỉnh thoảng có thị vệ tuần tra, thì không có người khác...
Chờ một chút, bỗng nhiên Tổ An ở ngoài mấy trượng nhìn thấy một người quen, một công công trắng trắng mập mập.
- Là hắn?
Tổ An nhíu mày, người này là Ôn công công bên cạnh Hoàng Đế.
Ngày thường Ôn công công nói chuyện với ai cũng cười tủm tỉm, lại thêm trắng trắng mập mập nhìn cực kỳ hiền lành, nhưng hôm nay khuôn mặt hắn u ám, hoàn toàn khác biệt hình tượng bình thường.
Chẳng lẽ đây mới là bộ mặt thật sự của hắn?
Trong lòng Tổ An run lên, trước đó mình thật bị bộ dáng của hắn lừa gạt.
Vốn cho rằng trước đó Tề Vương ăn quả đắng, phái người nào tới theo dõi trả thù mình, kết quả chờ được lại là người của Hoàng Đế.
Chẳng lẽ Hoàng Đế một mực phái người theo dõi ta?
Không đúng, lấy thần niệm của Hoàng Đế, căn bản không cần phái người theo dõi mình, hơn nữa loại cảm giác bị theo dõi là vừa mới có, hẳn là sau khi mình đắc tội Tề Vương, a, chẳng lẽ Ôn công công là người của Tề Vương?
Ý nghĩ này vừa tới, Tổ An nhất thời giật mình, phải biết Ôn công công là người bên cạnh Hoàng Đế, nếu hắn bị Tề Vương thu mua, có thể thấy được Tề Vương khủng bố như thế nào.
Nhưng nếu như vậy, thì lộ ra Hoàng Đế quá ngu xuẩn, lấy hắn cường đại, người bên cạnh bị thu mua cũng không biết? Không thể nào.
Bất quá hắn lập tức nghĩ tới những bộ phim kiếp trước, càng không thể nào là hung thủ mới là hung thủ...
Các loại suy nghĩ xuất hiện, hắn cảm thấy đầu như tương hồ.
Lúc này chỉ thấy Ôn công công sửa sang y phục, sau đó xoa xoa khuôn mặt mập mạp, trên mặt lại lộ ra nụ cười ngày thường.
Qua chỗ ngoặt, hắn vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn Tổ An:
- Tổ đại nhân, để ta dễ tìm nha.
Tổ An miễn cưỡng cười cười, biết hắn có hai gương mặt, ứng đối thực rất khó nhẹ nhõm giống như trước:
- Nguyên lai là Ôn công công, không biết tìm ta có chuyện gì không.
Ôn công công cười híp mắt nói:
- Hoàng Thượng muốn gặp ngươi, mời Tổ đại nhân đến ngự thư phòng một chuyến.
Lúc này rõ ràng là mặt trời cao chiếu, nhưng nhìn bộ dáng cười tủm tỉm kia, Tổ An lại không khỏi phát lạnh:
- Làm phiền công công, ta tới ngay.
- Tổ đại nhân, mời!
Ôn công công cười híp mắt nói.
Tổ An thi lễ, lúc này mới đi theo hắn đến ngự thư phòng.
Sau khi gặp Hoàng Đế mấy lần, hiện tại hắn không còn sợ hãi như trước kia.
Ngược lại Hoàng Đế còn có mấy đại sự phải dựa vào hắn làm, nhiều lắm là lợi dụng quyền mưu Đế Vương gõ hắn một phen, sẽ không thực làm cái gì với hắn.
Nhưng Ôn công công tiếu lý tàng đao kia, hắn lại cảm thấy khó lòng phòng bị.
Không bằng lát nữa bí mật tìm Hoàng Đế xác nhận, xem hắn đến cùng có phải người Tề Vương hay không?
Ý nghĩ này mới vừa lên, Tổ An liền bóp tắt.
Vạn nhất Ôn công công là Hoàng Đế phái tới giám thị ta, mình hỏi như vậy ngược lại bại lộ.
Dù Ôn công công thật có vấn đề, hiện tại ta cũng không có chứng cứ, có câu sơ không bằng thân, hắn hầu hạ Hoàng Đế nhiều năm như vậy, Hoàng Đế khẳng định tín nhiệm hắn hơn.
Sau khi sự việc xảy ra Ôn công công trả thù, sẽ cực kỳ phiền phức.
Cho nên trước không bại lộ cho thỏa đáng, bây giờ Ôn công công không rõ ta biết bộ mặt thật sự của hắn, mình ở chỗ tối, một khi vạch trần, sẽ mất đi ưu thế.
- Hôm nay Tổ đại nhân có tâm sự?
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng cười ha hả của Ôn công công.
- Tựa hồ ngột ngạt hơn ngày bình thường rất nhiều.
Trong lòng Tổ An run lên, chẳng lẽ bị hắn nhìn ra sơ hở, vội vàng cười giải thích:
- Hoàng Thượng triệu kiến, luôn có chút sợ hãi.
- Thì ra là thế.
Lúc này Ôn công công mới thoải mái.
- Tổ đại nhân không cần thiết quá lo lắng, ta nhìn hôm nay tựa hồ tâm tình của Hoàng Thượng không tệ.
- Đa tạ công công đề điểm.
Tổ An lại tiện tay nhét hai tờ ngân phiếu 100 lượng qua, lão âm bỉ này, trước ổn định cho thỏa đáng.
Nhìn thấy bạc, Ôn công công cười càng vui vẻ, ánh mắt sắp híp lại.
Một đường đi tới ngự thư phòng, Ôn công công thủ ở bên ngoài, Tổ An đi vào, Hoàng Đế đang xem sách, biểu lộ rất nhàn nhã.
- Tham kiến bệ hạ.
Tổ An thi lễ.
Hoàng Đế ân một tiếng, cách một hồi mới để sách xuống:
- Ngươi đã thả thích khách trong thiên lao đi?
- May mắn không làm nhục mệnh.
Tổ An âm thầm đậu đen rau muống, ngươi không phải biết rõ còn cố hỏi sao.
Hoàng Đế hài lòng gật đầu:
- Người trong Ma giáo có hoài nghi không?
- Hẳn không có, ta đẩy hết tội danh lên người Tề Vương...
Ngay sau đó hắn nói kế hoạch chín cạn... ngạch không đúng, chín thật một giả ra.
- Ngươi rất lanh lợi, như vậy những người kia sẽ không sinh nghi, tin tức không có tiết lộ ra ngoài.