Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1215 - Chương 1215: Đi Giáo Phường Ty

Chương 1215: Đi Giáo Phường Ty Chương 1215: Đi Giáo Phường Ty

Muốn làm một tra nam thành công, mặc kệ có dùng hay không, chỉ cần là cá đẹp đều phải dẫn vào ao nhà mình lại nói.

- A?

Thái Tử Phi kinh ngạc, trái tim phanh phanh nhảy lên, chẳng lẽ Thập Nhất đại nhân thật yêu ta?

Nhưng... nhưng thân phận của chúng ta làm sao có thể...

Lúc trước gả cho Thái Tử, mới đầu nàng còn tưởng Thái Tử chỉ ngu một chút, chờ nỗ lực dạy hắn các loại tri thức sẽ cải biến, ai biết đối phương từ đầu đến đuôi là kẻ ngu ngốc, sau vô số lần đả kích, nàng rốt cục tuyệt vọng.

Nàng gả cho Thái Tử vốn chỉ vì lợi ích gia tộc, song phương không có cảm tình, thấy hắn gỗ mục không điêu khắc được, tâm nàng triệt để chết.

Nhưng hôm nay nàng lại cảm giác được trái tâm tĩnh mịch phanh phanh nhảy lên, cả người tràn đầy sức sống, dường như tràn ngập chờ mong.

- Chẳng lẽ cái này là lực lượng của tình yêu?

Ý nghĩ này vừa lên, khuôn mặt của nàng bị dọa đến trắng bệch, vội vàng bóp chết ý nghĩ kia, sau đó nhìn về phía Tổ An:

- Vị bằng hữu kia của ta thân phận đặc thù, cho nên sự tình vừa rồi đừng nói cho bất luận kẻ nào, bằng không nàng trách tội xuống, ngươi cũng đảm đương không nổi.

Tổ An cố nén ý cười:

- Ta tự nhiên không phải loại người nhiều chuyện.

Hắn suy nghĩ nếu có ngày ngươi biết thân phận chân thật của ta, không biết có lúng túng đến dùng ngón chân đào động không.

Nghĩ đến cảnh tượng đó, hắn cảm thấy cực kỳ chờ mong.

- Được rồi, ngươi lui ra đi.

Thái Tử Phi phất tay, lúc này trong lòng nàng lung tung, cần yên lặng một chút.

Tổ An chắp tay, sau đó trực tiếp lui ra ngoài, chú ý tới đại bàn tử Thái Tử mặt mày hồng hào, cùng hai tiểu thái giám giết đến say sưa.

Nhìn bọn họ giống như gà chọi, Tổ An nhịn không được âm thầm cảm thán, một Đông Cung nho nhỏ, vậy mà tụ tập hai nhân tài Ngọa Long Phượng Sồ.

Thấy sắc trời không sai biệt lắm, hắn vụng trộm tìm Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn:

- Tan ca chưa? Tan ca thì đi!

- Tan ca?

Hai người thoáng sững sờ, bất quá đại khái đoán được có ý gì, thần sắc hưng phấn.

- Đi đi!

Dù mọi người không nói đi chỗ nào, nhưng bộ dáng nháy mắt ra hiệu kia, chỉ cần là nam nhân đều hiểu.

Tổ An dĩ nhiên không phải vì Giáo Phường Ty, hồng nhan tri kỷ bên cạnh hắn ao không xinh đẹp hơn hoa khôi trong Giáo Phường Ty, còn cần đi loại địa phương kia sao?

Hắn chủ yếu là vì đi tìm Vân Gian Nguyệt và Thu Hồng Lệ, muốn nhìn xem các nàng có bình an thoát ly hay không, lại hỏi Vân Gian Nguyệt sự tình liên quan tới người theo dõi.

Phân đà ở kinh thành của Ma giáo giấu trong Giáo Phường Ty, tuy trước đó trải qua sự tình Trình Cương, nhưng đó là bọn họ cố ý gây ra, sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ ném ra ngoài một số con bỏ gánh tội, cho nên đằng sau triều đình điều tra cũng không có nguy hại đến phân đà của bọn họ.

Trước đó huynh đệ Phác Đoạn Điêu âm thầm thông báo Thái Tử Phi cứu hắn từ trong tay Tề Vương, ơn này phải trả, lại có cớ che giấu mục đích chân thực của mình.

- Tổ đại ca, chơi ở Giáo Phường Ty một đêm, không sai biệt lắm bằng nửa tháng lương của chúng ta, ngươi vừa tới kinh thành, chỉ sợ còn chưa lĩnh bổng lộc, không bằng tháng sau chúng ta lại đi?

Sau khi xuất cung, trải qua lúc đầu hưng phấn, bỗng nhiên Phác Đoạn Điêu lấy lại tinh thần, quan tâm hỏi thăm.

Tổ An cười nói:

- Không sao, một đêm ở Giáo Phường Ty còn không đáng ngại.

Gia hỏa này nhanh như vậy đã gọi đại ca, thật là một nhân tài.

Hai mắt Phác Đoạn Điêu tỏa sáng:

- Tổ đại ca đại khí, nghe nói gần đây Giáo Phường Ty lại đẩy ra mấy hoa khôi, hôm nay chúng ta đi mở mang kiến thức một chút.

Tiêu Ti Côn cười lạnh:

- Cũng không biết là ai trước mấy ngày nói thận hư, tìm thuốc bổ thận tráng dương khắp nơi, hiện tại coi như thật có hoa khôi nằm ở trước mặt ngươi, ngươi lên được sao?

Phác Đoạn Điêu giận dữ, ánh mắt lại có chút né tránh:

- Nói vớ nói vẩn, ta thận hư lúc nào, ta chẳng qua là giấc ngủ không đủ, tìm dược vật dưỡng thần mà thôi. Hừ, hiện tại đừng nói hoa khôi, xem như ngươi nằm ở trên giường, ta cũng có thể làm, tin không?

- Thôi đi, lấy cây tăm nhỏ kia của ngươi, ai làm ai còn không nhất định đâu.

Tiêu Ti Côn không ngừng chặt chém.

- Ai là tăm nhỏ? Có bản lĩnh so một lần!

Phác Đoạn Điêu như mèo bị đạp đuôi, thoáng cái xù lông.

- So thì so, vừa vặn muốn xả chút nước.

Tiêu Ti Côn cười hắc hắc nói, kéo quần lên đi đến bên cạnh đại thụ huýt sáo tiểu tiện.

Thế giới này không giống hậu thế sạch sẽ chỉnh tề, không có hệ thống nhà vệ sinh công cộng, sự tình như vậy thực quá thường gặp.

Sắc mặt Phác Đoạn Điêu âm tình biến hóa, cuối cùng vẫn kiên trì đi qua, tận lực cách đối phương xa một chút.

Tiêu Ti Côn liếc mắt nhìn nhìn, biểu lộ xém chút cười ra tiếng:

- Chỉ như vậy?

Phác Đoạn Điêu hừ một tiếng:

- Ngươi cũng kém không nhiều.

Nghe hai người tưới nước, Tổ An cũng cảm thấy hơi mắc tiểu.

Yên lặng đi qua, Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn bất động thanh sắc liếc liếc, Tiêu Ti Côn tràn ngập tự tin, Phác Đoạn Điêu thì muốn tìm về một chút tự tin.

Kết quả liếc mắt một cái, toàn thân hai người run lên, nụ cười trên mặt cứng đờ.

Con mẹ nó, kia là đồ chơi của người sao?

Hai người ăn ý quay eo, cách hắn xa một chút.

Sau đó nhanh chóng run vài cái, mặt không thay đổi kéo quần kết thúc ganh đua.

Phác Đoạn Điêu mặt không muốn sống, Tiêu Ti Côn hoài nghi nhân sinh.

Tiếp xuống trên đường, hai người không còn líu ríu tranh chấp nữa, trầm mặc không nói.

Khóe môi của Tổ An hơi giương lên, biết mà còn hỏi:

- Tại sao hai vị huynh đệ không nói chuyện?

Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn quay đầu liếc hắn, biểu lộ một lời khó nói hết.

Bình Luận (0)
Comment