Thái Tử Phi đang ngồi ở trước gương trang điểm, dùng mu bàn tay dán khuôn mặt, tựa hồ đang cảm thụ khuôn mặt mình có nóng hay không.
Thấy Tổ An đến, nàng lập tức thu hồi bộ dáng thiếu nữ hoài xuân, ho nhẹ một tiếng, khôi phục đoan trang cao quý như ngày bình thường:
- Thái Tử ở bên ngoài làm gì, sao náo nhiệt như vậy?
- Há, bọn họ đang chơi cờ vây.
Trong lòng Tổ An nói bổ sung, bất quá là cờ vây bản giản lược… cờ ca rô.
- Cờ vây?
Thái Tử Phi nhẹ hừ một tiếng, hiển nhiên là nghĩ đến một vài sự tình không vui.
Nàng lười hao tâm tốn sức ở trên người Thái Tử, trực tiếp hỏi:
- Ngươi tìm ta có chuyện gì?
Tổ An đáp:
- Vừa rồi đi thiên lao hỏi qua, không hỏi được tin tức gì mới.
Sự tình Tề Vương phái người “cứu” những thích khách kia cũng không dám nói cho nàng, bằng không nàng sẽ thừa cơ hội này phát động lực lượng đối phó Tề Vương, sự tình làm lớn cũng không phải hắn muốn thấy.
Thái Tử Phi ân một tiếng, hiển nhiên cũng không có ôm hi vọng gì.
- Đúng rồi, tại sao Hoàng Thượng lại đột nhiên triệu kiến ngươi?
Thái Tử Phi nhịn không được hỏi, từ góc độ của nàng, thực nghĩ không ra Hoàng Đế tìm hắn làm gì.
Tổ An đáp:
- Hoàng Thượng nghe nói Tề Vương tìm ta, liền triệu ta khen vài câu, để ta tận tâm tận lực làm việc cho Thái Tử và Thái Tử Phi.
Thái Tử Phi giật mình:
- Hoàng Thượng thật nói như vậy.
- Ta làm sao dám lừa gạt ngươi.
Tổ An đáp.
- Thực ra coi như Hoàng Thượng không nói như vậy, ta cũng sẽ vì Thái Tử và Thái Tử Phi cúc cung tẫn tụy, chết thì mới dừng.
- Cúc cung tẫn tụy, chết thì mới dừng...
Thái Tử Phi mặc niệm câu này, hai mắt tỏa sáng, không nghĩ tới tên này còn có chút tài hoa, trước kia vẫn đánh giá hắn quá thấp, có điều nàng cũng không dễ tin, ánh mắt sáng rực nói.
- Tại sao ngươi lại như thế?
Tổ An không né tránh nhìn lại ánh mắt của nàng:
- Đương nhiên là bởi vì Thái Tử Phi ngươi...
Nghe được lời này, Thái Tử Phi biến sắc, bất quá còn chưa kịp phát tác, đã nghe đối phương nói tiếp:
- Bởi vì Thái Tử Phi ngươi đối cứng lấy áp lực của Tề Vương bảo hộ ta, tuy ta không đọc bao nhiêu sách, nhưng vẫn hiểu đạo lý tri ân đồ báo, tương lai nhất định sẽ dùng hết toàn lực trợ giúp Thái Tử Phi.
Lúc này Thái Tử Phi mới thoải mái:
- Khó được ngươi có phần trung tâm này, chỉ cần ngươi làm việc cho Đông Cung, Thái Tử và ta sẽ không bạc đãi ngươi.
Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy phong cách nói chuyện của nam nhân trước mắt này có chút tương tự Thập Nhất đại nhân, bất quá ý nghĩ này vừa dâng lên đã bị nàng khu trục ra khỏi đầu, làm sao có thể, hai người có thể nói là ngày đêm khác biệt.
Nghĩ đến Thập Nhất đại nhân, trái tim nàng bỗng nhiên phanh phanh nhảy lên, nghĩ thầm vì sao hắn lại nói như thế chứ?
Chẳng lẽ hắn đang đùa giỡn ta?
Nhưng hắn làm sao dám, ta là Thái Tử Phi, hắn là Tú Y Sứ Giả bảo vệ hoàng thất... hắn sao có thể như vậy...
Hoặc là ta suy nghĩ nhiều? Thực ra hắn cũng không phải ý tứ này?
Nghĩ tới đây, nàng vội vàng gọi Tổ An lại:
- Chờ một chút!
Tổ An quay đầu, nghi ngờ nhìn nàng.
Thái Tử Phi má ngọc hơi nóng:
- Ta có bằng hữu, trước đó bị một vấn đề quấy nhiễu, đáng tiếc nàng lại không có đáp án, cho nên muốn thỉnh giáo Tổ đại nhân một chút.
Tổ An sững sờ, nữ nhân này sẽ hỏi ta cái gì:
- Thái Tử Phi cứ nói đừng ngại.
Hắn nào biết vấn đề này Thái Tử Phi không tiện hỏi người khác, hơn nữa bên người không phải thái giám chính là cung nữ, duy nhất bình thường thì là kẻ ngu, hỏi cũng như không, ngược lại Tổ An và nàng không quá quen, hơn nữa đến từ phố phường, nói không chừng có thể đưa ra cái nhìn không giống.
Thái Tử Phi tựa hồ cân nhắc nên tìm từ như thế nào:
- Kia thật là bằng hữu của ta...
Tựa hồ sợ đối phương không tin, cố ý nhìn ánh mắt hắn cường điệu điểm này.
Tổ An nín cười:
- Ta biết không phải Thái Tử Phi ngươi.
Má ngọc của Thái Tử Phi ửng đỏ, sau đó mới nói tiếp:
- Nàng nhận biết một nam nhân, ấn tượng với hắn rất tốt, nhưng một ngày nào đó nam nhân kia đột nhiên đối với ta... Khụ khụ, nói mấy lời kỳ quái với bằng hữu ta, không biết hắn đến cùng có ý gì.
Trong lòng Tổ An hơi động:
- Người kia nói với ngươi... bằng hữu ngươi cái gì?
- Chính là... Chính là...
Thái Tử Phi do dự, bất quá vẫn thuật lại cho hắn, sau đó nói bổ sung.
- Bằng hữu của ta thân phận tôn quý, cùng nam nhân kia đã định trước là không thể nào, hắn cũng biết rõ điểm này, nhưng vì sao hắn nói như thế, sao dám nói như thế?
Thần sắc của Tổ An cổ quái, không nghĩ tới mình vì giải vây cho Vân Gian Nguyệt nói tào lao, lại làm cho nữ nhân ăn ngủ không yên, hắn đành phải giải thích:
- Có lẽ nam nhân kia là tay ăn chơi, ngày bình thường thích ba hoa, chỉ thuận miệng nói một câu, không có ý gì khác.
Ai biết Thái Tử Phi lập tức nguýt hắn một cái:
- Nói bậy, nam nhân kia thành thục ổn trọng, ngươi cho rằng giống như ngươi, khinh bạc không có đức hạnh sao?
Tổ An bất đắc dĩ, cho nên nói chỉ cần có hảo cảm với người nào đó, trong mắt sẽ tự mang gương lọc, đối phương làm chuyện gì cũng sẽ nghĩ đến hướng tốt, nhịn không được nói:
- Xem ra Thái Tử Phi rất quen người kia.
Nghe hắn hỏi, Thái Tử Phi giật mình, ý thức được mình biểu hiện không ổn, vội vàng bổ sung:
- Đây đều là bằng hữu kia nói cho ta.
Tổ An cũng không vạch trần nàng, nói thẳng:
- Có lẽ người kia có hảo cảm với bằng hữu của ngươi, nhưng biết rõ thân phận của song phương không có khả năng, nội tâm buồn rầu lại kìm lòng không được, cho nên dùng loại lời nói lập lờ nước đôi này biểu đạt yêu thương?