Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1213 - Chương 1213: Đào Hoa Tinh (2)

Chương 1213: Đào hoa tinh (2) Chương 1213: Đào hoa tinh (2)

Vân Gian Nguyệt mang theo mặt nạ, tu vi của Thái Tử Phi không đủ, không phân rõ đây là nguyên khí truyền âm hay phương mở miệng nói chuyện.

- Thân phận nàng tôn quý?

Thái Tử Phi cười lạnh, hiển nhiên có chút bất mãn.

- Nữ nhân kia cái khác không biết, nhưng giả bộ điềm đạm đáng yêu lại nhất tuyệt.

Vân Gian Nguyệt kinh ngạc, bởi vì nguyên khí truyền âm, nàng không nghe được Tổ An nói cái gì, căn cứ Thái Tử Phi nói, trong nội tâm nàng hiếu kỳ, chẳng lẽ là nói Bạch phi?

Bất quá Thái Tử Phi lập tức khôi phục lại, có chút áy náy nói:

- Không có ý tứ, nhất thời thất thố, để Thập Nhất đại nhân chế giễu.

Vân Gian Nguyệt lắc đầu biểu thị không có việc gì.

Tổ An suy nghĩ Thái Tử Phi này oán niệm với Bạch phi còn rất sâu, chẳng lẽ bởi vì đối phương sinh nhi tử cho Thái Tử, để nàng cảm giác uy hiếp?

Bất quá hiện nay hiển nhiên không phải thời điểm quan tâm những thứ này, hắn lo lắng Thái Tử Phi dây dưa, Vân Gian Nguyệt sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, dứt khoát chơi mãnh dược:

- Vì sao Thái Tử Phi để ý cái nhìn của ta với Bạch phi như vậy, chẳng lẽ ngươi đang ghen?

Khuôn mặt trắng hồng của Thái Tử Phi thoáng cái đỏ lên, hung hăng trừng Vân Gian Nguyệt một cái:

- Kẻ xấu xa!

Nói xong trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi, có điều nàng vội vàng như vậy, càng giống như đang chạy trốn.

Đám người Dung Mạc thấy thế giật mình, vội vàng nghênh đón, vốn muốn hỏi thăm xảy ra chuyện gì, đáng tiếc Thái Tử Phi không nói một lời, các nàng cũng không dám hỏi, chỉ có thể vội vã theo sau.

Thần sắc Vân Gian Nguyệt cổ quái, vì sao vừa rồi Thái Tử Phi giống như đang liếc mắt đưa tình thế nhỉ?

Nàng nhịn không được truyền âm hỏi:

- Vừa rồi ngươi và nàng nói cái gì?

Tổ An tức giận hừ một tiếng:

- Còn không nhân cơ hội này mau xuất cung, hiện tại là thời điểm bát quái sao?

Khuôn mặt của Vân Gian Nguyệt nóng lên, cũng cảm thấy như vậy có chút không phân rõ nặng nhẹ, nàng ân một tiếng, thừa cơ xuất cung.

Rất nhanh thanh âm nàng truyền đến lần nữa:

- Tựa hồ người kia cũng theo ta xuất cung.

Tổ An sững sờ:

- Không thấy có người xuất cung a.

Vừa rồi hắn một mực nhìn chằm chằm, trừ Vân Gian Nguyệt, cửa cung không có người khác đi qua.

Vân Gian Nguyệt trầm ngâm một lát nói:

- Ta minh bạch, trên đời có chút chủng tộc có năng lực ẩn nặc đặc thù, tỉ như Ám Dạ Tinh Linh có thể xuyên toa ở trong bóng tối, người này hơn phân nửa cũng sử dụng thủ đoạn tương tự.

Tổ An có chút bận tâm nói:

- Vậy ta ra giúp ngươi!

- Không cần, sau khi xuất cung, ta tìm cơ hội giúp ngươi tiêu diệt hắn.

Vân Gian Nguyệt khôi phục bá khí của giáo chủ Ma giáo.

- Vậy ngươi cẩn thận!

Tổ An nghĩ cũng phải, rời hoàng cung, nàng không cần cố kỵ thần niệm của Hoàng Đế, đối phó một kẻ theo dõi, còn không phải vấn đề lớn, hắn cùng ra ngoài ngược lại dễ dàng bại lộ liên hệ với Kim bài Thập Nhất.

Rời Vân Long Môn, Tổ An trở lại Đông Cung phục mệnh, đi vào đại môn, lại nhìn thấy đại bàn tử Thái Tử đang ở trong đại sảnh lôi kéo mấy tiểu thái giám đánh cờ.

Tiểu Hà Tử và Tiểu Từ Tử vẻ mặt không muốn sống, đang bị đại bàn tử mắng máu chó đầy đầu.

Thái Tử nhìn thấy Tổ An liền mừng rỡ:

- Ngươi mau tới đây, những ngu ngốc này ngay cả cờ vây cũng không biết chơi.

Tiểu Hà Tử và Tiểu Từ Tử oán thầm, nếu chúng ta biết cờ vây, còn tới làm thái giám làm gì.

Ở niên đại này, cờ vây là sự tình cao nhã, cũng chỉ có quý tộc và thế gia hào môn mới biết chơi.

- Cờ vây?

Tổ An nghi ngờ nhìn hắn, IQ của gia hỏa này đủ để học trò chơi phức tạp như vậy?

Phải biết bằng vào IQ của ta cũng học không ra sao.

- Thái Tử biết cờ vây?

Hắn nhịn không được hỏi.

Đại bàn tử cười:

- Ta không phải để ngươi dạy ta sao, ta mặc kệ, hôm nay nếu ngươi không dạy nổi, ta để bọn hắn đưa ngươi đi Kính Sự Phòng.

Tổ An:

- ...

Mập mạp chết bầm này có lúc thật rất đáng ghét.

Thái giám vẻ mặt đồng tình, hôm nay cũng không biết Thái Tử bị chập dây nào, đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn học cờ vây, đừng nói bọn họ không biết, coi như thực biết cờ vây, lấy tư chất của Thái Tử, muốn dạy hắn chỉ sợ là nói mơ giữa ban ngày.

Lúc này Thái Tử trừng Tổ An:

- Ngây ngốc làm gì, chẳng lẽ ngươi không biết?

Tổ An ho khan một tiếng:

- Không phải là cờ vây sao, cái này còn không đơn giản.

Một bên Tiểu Hà Tử và Tiểu Từ Tử nghe nói như thế thì hồ nghi, gia hỏa này khoác lác sao, trước kia Thiếu Phó đại nhân dạy Thái Tử không ít lần, đừng nói Thái Tử một mực học không được, bọn họ ở bên cạnh nghe cũng như lọt vào trong sương mù.

Thái Tử Phi xưa nay tự xưng thông minh, vụng trộm cho Thái Tử học bù, nhưng vẫn không dạy được, còn chọc giận nàng không nguyện ý dạy Thái Tử bất kỳ vật gì nữa.

Gia hỏa này từ đâu tới lá gan, lại dám nói đơn giản?

Lúc này Tổ An ngồi xuống ở đối diện Thái Tử, mượn quân cờ trên bàn và nói quy tắc chơi.

- A, nguyên lai chỉ cần 5 con cờ thẳng hàng thì thắng, đơn giản như vậy sao, nhưng những tên kia cả ngày giả thần giả quỷ, làm bản Thái Tử nghĩ khó khăn lắm.

Thái Tử hưng phấn, một bộ ta quả thực là một thiên tài.

Có điều rất nhanh hắn liền bị Tổ An giết đến quân lính tan rã, trên mặt có chút không nhịn được:

- Được được, ngươi đi làm việc đi, Tiểu Hà Tử, các ngươi theo ta chơi.

Tiểu Hà Tử và Tiểu Từ Tử cũng trừng to mắt, nghĩ thầm nguyên lai cờ vây đơn giản như vậy, vừa rồi nhìn liền học được, bất quá bọn hắn không dám giống Tổ An không nể mặt mũi, lặng lẽ thả cửa, làm Thái Tử cười đến miệng lệch sang một bên.

Bên ngoài chém giết say sưa, Tổ An thì thừa cơ đến nội thất gặp Thái Tử Phi.

Bình Luận (0)
Comment