- Nếu ngươi không phục, có thể cùng bổn tọa đánh một trận, ngươi thắng, quy củ do ngươi định.
Vân Gian Nguyệt nhàn nhạt liếc hắn một cái.
Tổ An á khẩu, hắn vẫn có tự mình hiểu lấy, nữ nhân này là Đại Tông Sư, hiện tại thương thế khôi phục không ít, muốn đánh hắn giống như giết con kiến.
Hắn quả quyết cải biến sách lược:
- Tỷ tỷ làm vậy hơi quá phận, ngươi bị thương nặng là ta mạo hiểm đi tìm dược vật ôn dưỡng thần hồn, vì thế còn bị Trình Hùng hoài nghi, mấy lần cửu tử nhất sinh; về sau lại giúp ngươi cứu giáo chúng, làm nhiều như vậy, ngươi không cảm tạ ta thì thôi, còn qua sông đoạn cầu, thật có chút không tử tế nha.
Vân Gian Nguyệt thở dài:
- Ta cũng biết, chúng ta thiếu ngươi nhân tình rất lớn, cho nên ta sẽ nghĩ biện pháp khác đền bù ngươi.
Tổ An lắc đầu:
- Ta không muốn đền bù khác, chỉ cần Hồng Lệ.
Vân Gian Nguyệt nhíu mày:
- Xú tiểu tử, đừng quá mức, đạo lý ta đã nói rõ ràng, đổi điều kiện khác.
Tổ An lắc đầu:
- Ta sẽ không cầm Hồng Lệ làm thẻ đánh bạc đổi đồ vật gì.
Vân Gian Nguyệt liếc hắn một cái, tuy gia hỏa này hoa tâm, nhưng đối với Hồng Lệ lại không tồi.
Sắc mặt nàng thoáng nhu hòa xuống:
- Ân tình của ngươi, trên dưới Thánh Giáo vĩnh viễn ghi nhớ, ngày sau tất có hậu báo.
Tổ An khoát tay, hiển nhiên không có tâm tình nói những thứ này:
- Đám người Tôn Lý Chân bình an thoát thân không?
Vân Gian Nguyệt gật đầu:
- Sau khi bọn họ xuất cung, Hồng Lệ liền sắp xếp người tiếp ứng, đưa bọn hắn ra kinh thành, bọn họ một mực nói ngày sau phải cảm ơn ngươi.
- Thành công rời đi thì tốt.
Tổ An buông lỏng một hơi, nếu đám người Tôn Lý Chân xảy ra chuyện gì, mình rất dễ dàng bại lộ.
- Đúng rồi, người trước đó trong bóng tối theo dõi ngươi kia, ngươi bắt được không?
- Ta đang muốn nói chuyện này đây.
Vẻ mặt Vân Gian Nguyệt nghiêm túc.
- Ta vốn muốn tìm cơ hội giết hắn, đáng tiếc thủ đoạn của người kia thực quá xuất thần nhập hóa, ta không lưu lại hắn được.
- Ngay cả ngươi cũng không lưu được?
Tổ An kinh ngạc.
Vân Gian Nguyệt gật đầu:
- Đừng nói hiện tại ta có thương tích trong người, cho dù ta ở thời kỳ toàn thịnh, cũng chưa chắc có thể trăm phần trăm lưu lại hắn, công phu ẩn nặc của hắn gần như nhập đạo, ta thậm chí ngay cả hình dáng của hắn cũng không nhìn thấy.
- Trên đời này nhân vật như vậy hẳn không phải vô danh, ngươi có nghĩ tới người nào phù hợp không?
Tổ An vội vàng hỏi, một gia hỏa lợi hại như vậy ẩn tàng nhòm ngó ở trong bóng tối, thực khiến người ta ăn ngủ không yên.
Vân Gian Nguyệt lắc đầu:
- Thiên hạ to lớn, năng nhân dị sĩ phong phú, ta làm sao có thể biết hết. Nếu tinh thông ẩn nặc, thì sẽ tận lực để cho mình thanh danh không hiển hách, càng không có khả năng để ngoại nhân biết.
Tổ An gật đầu, minh bạch đạo lý này, xem ra phải tìm một cơ hội đi hỏi Hoàng Đế, để hắn điều tra xem, nhưng vạn nhất người kia là Ôn công công thì phiền phức.
Thời điểm hắn trầm tư, bỗng nhiên Vân Gian Nguyệt ồ một tiếng, ánh mắt sáng rực nhìn ngực hắn:
- A, nguyên khí trên người ngươi vận chuyển tựa hồ khác biệt ngày thường, thụ thương sao?
Những ngày này hai người sớm chiều ở chung, thân là Đại Tông Sư, đã rất quen thuộc khí tức của hắn.
Tổ An cười khổ nói:
- Lần này vì giúp ngươi, ta xém góp mạng vào.
Sau đó đại khái nói sự tình Hoàng Đế hạ cấm chế cho hắn ra.
Vân Gian Nguyệt biến sắc, cũng không đợi hắn đồng ý, tay tìm tòi, trực tiếp bắt mạch môn, cảm thụ nguyên khí trong cơ thể hắn vận chuyển.
Tay nàng mát lạnh, sờ tới sờ lui cực kỳ dễ chịu, lúc này Tổ An lại không có công phu quan tâm, mà khẩn trương nhìn nàng, bởi vì nàng nhíu mày rất sâu, giống như hắn bị bệnh nan y.
- Không cần thiết như vậy chứ, Hoàng Đế nói còn có thể giải, chẳng lẽ hắn gạt ta?
Trong lòng Tổ An thấp thỏm không yên.
Vân Gian Nguyệt rốt cục mở miệng:
- Cởi y phục ra.
- A?
Tổ An ngây người.
Vân Gian Nguyệt nói:
- Ta thử thay ngươi giải cấm chế này, nhưng trong quá trình ngươi sẽ khí huyết sôi trào, nhiệt lực nhất định phải kịp thời phát tán ra, cho nên mới phải cởi y phục.
- A.
Trong lòng Tổ An vui vẻ, nếu đối phương có thể giải thì quá tốt, về sau không cần mỗi ngày nơm nớp lo sợ.
Hắn cởi áo ra, Vân Gian Nguyệt lạnh giọng nói:
- Còn quần nữa.
Tổ An:
- ? ? ?
Tổ An nhịn không được thần sắc cổ quái:
- Giáo chủ tỷ tỷ, nói thực ra có phải ngươi thèm thân thể ta hay không?
Vân Gian Nguyệt giận tím mặt:
- Ngươi nói cái gì!
Đến từ Vân Gian Nguyệt, điểm nộ khí +444+444+444...
Tổ An lầu bầu nói:
- Vậy vì sao để ta cởi quần, không biết dưới cổ là không thể miêu tả sao?
Vân Gian Nguyệt hít sâu một hơi, cố nén xúc động đánh hắn nói:
- Vừa rồi không phải đã giải thích sao, tu vi của Hoàng Đế bá đạo, muốn giải cấm chế của hắn đâu phải chuyện dễ, ta nhất định phải dùng hết toàn lực, toàn bộ quá trình hai loại nguyên khí xung đột, sẽ dẫn đến khí huyết trong cơ thể ngươi sôi trào, nếu không kịp phát tán ra, nhẹ thì kinh mạch tổn thương, nặng thì bạo thể mà chết.
Ngày bình thường nếu ai dám nói đùa kiểu này với nàng, nàng sẽ để đối phương chuyển thế đầu thai, bất quá gia hỏa này mấy lần trêu chọc thần kinh của nàng, tuy nàng tức giận, nhưng không có xuất thủ, chính nàng cũng cảm thấy là quái sự, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể dùng hắn có đại ân với Thánh Giáo đến giải thích.
Tổ An a một tiếng:
- Giống như luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh nha, ta hiểu.
Vân Gian Nguyệt nhíu mày:
- Ngọc Nữ Tâm Kinh ?
Nàng cũng coi như kiến thức uyên bác, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe qua môn công pháp này.
- Không có gì, ta thuận miệng nói chơi thôi.