Lúc này Vân Gian Nguyệt mới giãn khuôn mặt:
- Hừ, để Lãnh Sương Nguyệt đi cùng ngươi, miễn cho lại làm ra sự tình bại hoại gia phong.
Thu Hồng Lệ hơi đỏ mặt, tâm nghĩ chúng ta là Ma giáo đấy, còn có gia phong gì chứ.
Bất quá những lời này nàng không dám nói, vội vàng chạy ra ngoài, chạy đến cửa bỗng nhiên quay đầu liếc nhìn Vân Gian Nguyệt:
- Sư phụ không sao chứ?
- Ta có thể có chuyện gì?
Vân Gian Nguyệt hừ một tiếng, có chút mất tự nhiên kéo chăn che hai chân, nghĩ thầm lát nữa lại phải tắm rửa một phen.
Thu Hồng Lệ hơi nghi hoặc, nàng luôn cảm thấy bây giờ sư phụ có chút kỳ quái, ngày bình thường nàng thanh lãnh như trăng sáng trên trời, khiến người ta sinh ra cảm giác xa cách, nhưng hôm nay nhìn lại có mị thái lan tràn, ngay cả nàng thân là nữ nhân cũng động tâm...
Nàng vội vàng lắc đầu, nhất định là ta suy nghĩ nhiều, nhân vật như sư phụ sao có thể có vấn đề.
Nàng vội vàng chạy đến phòng Tổ An, thị nữ Lãnh Sương Nguyệt thì canh giữ ở cửa nhìn hai người:
- Đây là mệnh lệnh của giáo chủ, mong Thánh Nữ không nên làm khó ta.
- Phiền chết.
Thu Hồng Lệ phất tay, không thể làm gì khác hơn là đi vào.
…
Lại nói một khách sạn hào hoa ở trong kinh, khu vực Giáo Phường Ty đến hoàng cung cần phải đi qua.
Một quý công tử đứng ở lầu hai, hơi mở cửa sổ ra, đánh giá đường cái bên ngoài, cau mày nói:
- Tại sao lâu như thế, sao Tổ An còn chưa ra? Hai thị vệ Đông Cung kia đều đã đi qua rất lâu.
Một thủ hạ đáp:
- Đã phái người tra, nghe nói đêm qua Tổ An điểm mười hoa khôi, hiện tại còn đang ngủ bù.
- Hừ, gia hỏa này thật phong lưu.
Quý công tử cười lạnh.
- Đáng tiếc cái này chỉ sợ là lần cuối cùng hắn tiêu sái.
Thủ hạ có chút do dự:
- Thế tử, Tổ An dù sao cũng là Nam Tước do Hoàng Thượng tự mình phong, đồng thời lại là quan viên Đông Cung, ở trong kinh thành công nhiên giết hắn, sợ rằng sẽ gây nên sóng to gió lớn.
Quý công tử kia lạnh nhạt nói:
- Ai nói ta muốn giết hắn? Yên tâm, ta đã an bài tốt, sẽ cho hắn một giáo huấn cả đời khó quên, ai bảo hắn kiêu ngạo như vậy, dám chống đối phụ vương. Phụ vương rộng rãi không chấp nhặt hắn, nhưng ta luôn có thù tất báo.
- Thế tử cao kiến.
Thủ hạ lập tức tâng bốc.
Trên mặt quý công tử không chút dao động:
- Để các ngươi chuẩn bị đồ vật chuẩn bị tốt chưa? Lại đi kiểm tra một lần, lần này không thể xảy ra sơ suất.
- Vâng!
Mấy tên thủ hạ vội vàng lui xuống đi kiểm tra.
Lại nói trong Giáo Phường Ty, Tổ An sớm đã ăn mặc chỉnh chu.
Nhìn nữ tử yểu điệu đi đến, hắn nhịn không được cảm thán nói:
- Hồng Lệ, mỗi lần gặp ngươi đều có thể cảm giác được kinh diễm.
- Cái miệng này của ngươi không biết đã gạt bao nhiêu nữ tử.
Thu Hồng Lệ trợn trừng mắt, trên mặt lại không có chút vui mừng.
- A Tổ, ta phải về Thánh Giáo.
- Ta biết.
Thần sắc của Tổ An có chút sa sút.
- Sư phụ ngươi đã nói cho ta.
Thật khốn nạn, những ngày này liên tiếp chia ly với hồng nhan tri kỷ, đầu tiên là Đại Mạn Mạn, Trịnh Đán, sau đó là Kiều Tuyết Doanh, bây giờ ngay cả Thu Hồng Lệ cũng muốn rời hắn mà đi, kinh thành lớn như vậy, làm cho hắn cảm thấy rất cô đơn.
- Thiên hạ nào có bữa tiệc không tàn.
Thu Hồng Lệ thăm thẳm thở dài, nàng ở Thần Tiên Cư làm hoa khôi hai năm, không biết gặp bao nhiêu văn nhân thi sĩ, tự nhiên cũng có tài hoa nhất định.
- Chúng ta vừa xác định quan hệ đã phải chia ly...
Tổ An ôm nàng vào trong ngực, trầm giọng nói:
- Cái công pháp phế vật kia luyện không được thì không luyện, ta lại không cần ngươi trở thành cao thủ tuyệt thế, ngươi yếu đuối ta càng tiện bảo hộ ngươi hơn.
Lãnh Sương Nguyệt muốn nói lại thôi, gia hỏa này thật háo sắc, động một chút lại ôm Thánh Nữ, mấu chốt là Thánh Nữ ngươi có thể rụt rè một chút không, trước kia ngươi rất có thủ đoạn với nam nhân nha, kết quả hôm nay ngay cả mình cũng bồi vào.
Ai, nếu những nam nhân ở tổng đàn biết Thánh Nữ thẹn thùng nằm trong ngực một nam nhân khác, chỉ sợ từng cái sẽ thổ huyết.
Lãnh Sương Nguyệt đậu đen rau muống không thôi, bất quá giáo chủ không nói gì, nàng tự nhiên sẽ không nhảy ra làm kẻ ác, hơn nữa ôm một cái cũng không có tổn thất gì, chỉ cần không làm cái kia là được.
Thu Hồng Lệ xì một cái:
- Phi, nếu sư phụ biết ngươi nói Thiên Ma Mị Âm như vậy, không cho ngươi mấy cước mới lạ.
Nàng tự nhiên biết lấy nhan sắc làm vốn cuối cùng không phải đạo lý lâu dài, nếu từ bỏ tu luyện Thiên Ma Mị Âm, tương lai nàng làm sao tranh giành với những nữ nhân kia?
Nàng xác thực rất xinh đẹp, nhưng đám người Sở đại tiểu thư kém sao? Nếu đến thời điểm không cẩn thận đụng phải một cái ác độc, trực tiếp giết chết nàng, như vậy khóc cũng không có chỗ để khóc.
Huống chi nàng đường đường Thánh Nữ Thánh Giáo, sao có thể không có truy cầu của mình?
Nàng cũng muốn theo đuổi đại đạo, giống sư phụ uy chấn thiên hạ, không đúng, lợi hại hơn sư phụ càng tốt.
Hừ, lúc nhỏ sư phụ thích đánh mông nàng, tương lai ta cũng đánh trở về. Ý nghĩ “khi sư diệt tổ” như vậy vừa mọc lên, nàng đã cảm thấy sai lầm, bất quá lại nóng lòng muốn thử, dù sao cũng xuất thân Ma giáo, tác phong làm việc luôn ly kinh phản đạo.
- Ta là thật lo lắng ngươi, công pháp kia quá tà môn, ngay cả sư phụ ngươi...
Tổ An do dự, cuối cùng không nói sự tình bây giờ Vân Gian Nguyệt vẫn Nghiệp Hỏa quấn thân, sợ gia tăng áp lực cho nàng, dẫn đến tu luyện sợ đầu sợ đuôi.
Dù sao nàng khác Vân Gian Nguyệt, chỉ cần nàng có thể tu đến viên mãn, coi như xuất hiện Nghiệp Hỏa, còn có ta có thể tháo lửa đây cho nàng, ân, ta không ngại làm cặn thuốc.