Lúc này Tề Vương thế tử không thể tin nhìn Tổ An, sau đó dường như nghe được chuyện cười, cười ha hả:
- Ta xin lỗi ngươi, chỉ bằng ngươi, cũng xứng?
Tổ An thở dài một hơi:
- Hiện tại có cơ hội xin lỗi ngươi không trân quý, đến lúc đó lại muốn xin lỗi sẽ không có cơ hội.
Tề Vương thế tử hừ lạnh, không thèm để ý, phảng phất như nhìn một người điên, sau đó nhìn về phía Sở Ấu Chiêu:
- Sở công tử, ngươi cũng trông thấy, gia hỏa này tự mình tìm cái chết, không trách được ta.
Sở Ấu Chiêu gấp, vội vàng đi tới trước mặt Tổ An, nhẹ giọng nói:
- Tỷ phu, ngươi cần gì sính khí phách nhất thời, người ta là Tề Vương thế tử, lại là Dực Quân Giáo Úy, mặc kệ thân phận nào cũng không phải ngươi chọc nổi. Được rồi, ta biết ngươi giỏi đánh nhau, nhưng Tề Vương thế tử là Bát phẩm, dưới tay hắn còn có nhiều cao thủ như vậy, ngươi đánh được mấy cái.
Tổ An cười xoa đầu nàng:
- Không sai, còn biết lo lắng cho ta, tỷ phu không có phí công thương ngươi.
- Phi, ai cần ngươi thương.
Sắc mặt Sở Ấu Chiêu đỏ lên, vừa thẹn vừa vội, trong lúc nhất thời quên nói cái gì.
Lúc này Tề Vương thế tử mở miệng nói:
- Nếu ta nhớ không lầm mà nói, đoạn thời gian trước Sở gia đã đoạn tuyệt quan hệ với Tổ An, hắn đã bị trục xuất Sở gia, không còn là hôn phu của Sở đại tiểu thư, tự nhiên cũng không phải tỷ phu của ngươi, cho nên Sở công tử đừng quản nhiều.
Tuy lấy thân phận của hắn không cần để ý Sở gia, nhưng Sở gia và Tần gia quan hệ rắc rối, Sở tiểu thư và Sở công tử rất được hai vị Quốc Công của Tần gia ưa thích, mà Mộ Dung Thanh Hà thích Sở tam công tử ai ai cũng biết, hắn không muốn bởi vì chuyện nhỏ này ảnh hưởng đến quan hệ song phương, cho nên mới nhẫn nại giải thích cho Sở Ấu Chiêu.
Sở Ấu Chiêu đang định nói gì, Tổ An nắm chặt tay nàng, nguyên khí truyền âm nói:
- Yên tâm, ta tự có chừng mực.
Sở Ấu Chiêu sững sờ, thanh âm rất trầm ổn, tựa hồ không phải bị phẫn nộ làm cho hôn mê đầu óc như mình tưởng tượng.
Lại nghĩ tới tính cách của hắn, tuy thường xuyên bị hắn làm tức giận, nhưng thật gặp phải nguy hiểm, mỗi lần hắn đều rất đáng tin, nghĩ tới đây, tuy vẫn không thể lý giải tại sao hắn lại xung đột chính diện với Tề Vương thế tử, nhưng không có khuyên nữa.
Lúc này nàng mới phản ứng được tay mình bị hắn nắm, trong lòng cuồng loạn, vội vàng rút tay về, sau đó trốn đến bên người Mộ Dung Thanh Hà, chỉ có ở cùng bạn chơi từ nhỏ này, nàng mới có cảm giác an tâm.
Mộ Dung Thanh Hà kỳ quái liếc nhìn nàng một cái:
- Sở ca ca, sao mặt ngươi đỏ như vậy?
- Có sao, hẳn là có chút lo lắng?
Sở Ấu Chiêu sờ mặt, phát hiện có chút nóng, chột dạ nói.
- Sở ca ca không cần lo lắng quá mức, nên làm ngươi đều làm, tỷ phu của ngươi cố chấp, không phải ngươi có thể cứu được.
Mộ Dung Thanh Hà lại âm thầm khinh bỉ Tổ An, cảm thấy hắn chỉ là mãng phu, vẫn là Sở ca ca có sức hấp dẫn nhất.
Lúc này Tề Vương thế tử mới mở miệng nói:
- Được rồi, nể tình Sở đại tiểu thư và Sở tam công tử, không cần quá làm khó hắn, để hắn tự đoạn một tay một chân, sự kiện này xem như bỏ qua.
Mộ Dung Thanh Hà âm thầm gật đầu, tuy Tề Vương thế tử có chút tàn nhẫn, nhưng cái này đã xem kết cục tốt nhất của Tổ An, chí ít giữ được tính mạng, còn gãy tay gãy chân, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ khỏi.
Sở Ấu Chiêu lo lắng, nghĩ thầm lần này mình đi cùng tỷ tỷ thì tốt biết bao, có nàng ở chỗ này, nhất định sẽ có biện pháp.
Tổ An móc móc lỗ tai, hơi không kiên nhẫn nói:
- Ngươi nói nhảm xong chưa, đi ra lăn lộn là dựa vào miệng sao? Ngươi cho rằng ngươi là ta?
Sắc mặt của Tề Vương thế tử phát lạnh:
- Rất tốt, ngươi thành công chọc giận ta, đến, hắn đã không nguyện ý tự mình động thủ, vậy các ngươi giúp hắn đi.
Đến từ Triệu Trị, điểm nộ khí +888!
- Vâng!
Những kỵ sĩ kia sớm đã nhận được mệnh lệnh, từng cái cười gằn giục ngựa lao lên.
Bọn họ thời gian dài ở trong quân doanh, sắp nhàm chán đến nổi điên, hôm nay rốt cục có thể tìm chút chuyện làm.
Thế tử nói đánh gãy chân, như vậy chúng ta hoàn thành gấp bội, phải biết vật kia cũng gọi cái chân thứ ba, đợi lát nữa thừa cơ phế đi.
- Tỷ phu cẩn thận!
Nhìn thấy tuấn mã chạy như bay tới, trái tim của Sở Ấu Chiêu nhảy đến cổ họng.
Phải biết kỵ binh có ưu thế áp đảo với bộ binh, trên chiến trường, kỵ binh xung phong, đối với bộ binh không khác gì tử thần buông xuống.
Mộ Dung Thanh Hà thở dài, Sở ca ca đã để ý như vậy, lát nữa mình tận lực bảo vệ tỷ phu của hắn một cái mạng, chút mặt mũi này Tề Vương thế tử hẳn sẽ bán cho nàng.
Tổ An đứng chắp tay tại chỗ, tựa hồ nhìn như không thấy.
- Dọa sợ rồi sao!
Trong lòng đám kỵ sĩ hiện ra ý niệm như vậy, vốn bọn họ xung phong còn chuẩn bị quanh co bọc đánh, triệt để chặt đứt không gian né tránh của đối phương, sau đó từng bước ép sát để hắn không chỗ lẫn trốn.
Nhưng không nghĩ tới tên này đần độn đứng ở nơi đó không tránh không né, thế thì càng bớt việc.
Bị tuấn mã phi nhanh đụng vào, chỉ sợ xương ngực sẽ nát một nửa, bất quá ai bảo hắn chọc tới thế tử.
Khóe miệng đám kỵ sĩ cười lạnh, nhanh chóng xông lại.
Đúng lúc này, dị biến xuất hiện, những tuấn mã kia đột nhiên dừng lại, cơ hồ là trong chớp mắt cực động chuyển biến thành cực tĩnh.
Rất nhiều kỵ sĩ vội vàng không kịp chuẩn bị, bởi vì quán tính hung hăng từ trên lưng ngựa ngã xuống đất, chỉ có số ít mấy cái tu vi cao còn có thể miễn cưỡng ghìm thân hình, nhưng thân hình lắc trái lắc phải, chật vật không chịu nổi.
Những kỵ sĩ té lăn kia căn bản không ngờ tới sẽ có biến cố như vậy, từng cái ngã đến mặt mũi bầm dập, rất nhiều thậm chí ngã gãy xương, còn có mấy cái xui xẻo mặt chạm đất, hàm răng bay một nửa, máu tươi tung tóe, nhìn cực kỳ chật vật.