Mọi người ngốc, Sở Ấu Chiêu và Mộ Dung Thanh Hà vô ý thức xoa mắt, dường như không thể tin được một màn trước mắt là thật.
Đám người Tề Vương thế tử nghi ngờ nhìn những tọa kỵ đột nhiên mất khống chế kia, phải biết đây đều là chiến mã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, ngay cả ở trên chiến trường hỏa lực không ngớt cũng sẽ không chấn kinh, vì sao đột nhiên như vậy?
Xa phu ồ một tiếng, lẩm bẩm:
- Gia hỏa này đến cùng làm sao làm được, ngay cả ta cũng nhìn không ra.
Tổ An dù bận vẫn ung dung nhìn những kỵ sĩ lăn lộn trên mặt đất, hài hước nói:
- Hiện tại còn chưa tới tết, vội vã hành lễ như vậy làm gì, ta sẽ không phát tiền lì xì.
- Xú tiểu tử, tự tìm cái chết!
Những kỵ sĩ kia giận dữ, cũng không lo được thương thế trên người, rút bội đao chém tới, vừa rồi xung phong bọn họ không có động binh khí, hiện tại thật là bị gia hỏa này chọc giận tới cực điểm.
Đến từ chúng kỵ sĩ, điểm nộ khí +999+999+999...
Còn lại mấy cái không có ngã cũng ào ào nhào tới.
Mộ Dung Thanh Hà giải thích:
- Những kỵ sĩ này đại đa số là Tứ phẩm, Ngũ phẩm, còn có mấy cái Lục phẩm, mấu chốt là bọn họ đến từ quân đội tinh nhuệ nhất của đế quốc, tinh thông quân trận hợp kích, coi như cao thủ Thất phẩm đơn độc đụng phải bọn họ cũng rất nguy hiểm.
Nghe nàng nói, trái tim của Sở Ấu Chiêu lại đập nhanh.
Kỵ sĩ đi đầu công tới là hai Lục phẩm, mặc dù không có ngựa, nhưng thanh thế vẫn rất dọa người.
Bọn họ ra chiêu đơn giản trực tiếp, thiếu kỹ xảo của nhân sĩ giang hồ, hiện ra đặc sắc trong quân.
Đao trong tay tản mát ra khí tức huyết tinh, hiển nhiên là ở trên chiến trường mài luyện ra.
Tổ An trực tiếp nghênh đón, lấy tu vi của hắn bây giờ, những người này còn không đáng để hắn né tránh.
Hắn cũng không sử dụng Linh Tê Nhất Chỉ, dù sao trước đó Kim bài Thập Nhất đã dùng qua, bây giờ ở trước mặt mọi người thi triển, rất dễ dàng bị liên tưởng.
Hắn đổi chỉ thành chưởng, phát sau mà đến trước, một trái một phải đập vào thân đao của hai người, lấy lực lượng của hắn bây giờ, nếu hai chưởng kia đập trúng, nặng thì đao gãy, nhẹ thì hổ khẩu đổ máu.
Nhưng thân hình của hai người hơi lắc, sau đó lại huy chưởng công tới.
Tổ An nghênh chưởng, song phương va chạm, mỗi người đều lùi lại.
Tổ An nhíu mày, chú ý tới trên người đối phương có ánh sáng màu lam lưu chuyển, phía trên còn có phù văn tối nghĩa như ẩn như hiện, lập tức kịp phản ứng, đây chính là trận pháp trong quân.
Hắn cũng không xa lạ gì, ban đầu ở Minh Nguyệt Thành, tư quân của Sở gia dựa vào quân trận phối hợp, có thể chống đỡ Tông Sư công kích.
Ở thế giới tu hành, quân đội còn có thể tồn tại, nói cho cùng là bởi vì trận pháp, lúc công kích có thể hợp lực của tất cả mọi người, lúc phòng thủ lại có thể phân tán lực lượng đi.
Lúc này Tề Vương thế tử càng kinh ngạc, phải biết tiểu đội kỵ binh dưới tay hắn này, có thể tính là thân binh của hắn, từng cái đều là hảo thủ trong quân, chủ lực là Ngũ phẩm, chỉ có chút ít Tứ phẩm, ngoài ra còn có mấy Lục phẩm, lại phối hợp trận pháp, đủ để ngược sát Lục phẩm đỉnh phong, kết quả chỉ đánh cân sức ngang tài?
Mặc dù đã tận khả năng đánh giá cao đối phương, nhưng hiển nhiên gia hỏa này còn lợi hại hơn trong tình báo.
Bất quá Tề Vương thế tử không thèm để ý, thân binh của hắn vây giết cao thủ Thất phẩm cũng không có vấn đề, huống chi đối phó chỉ là Tổ An.
Phảng phất như cảm nhận được chủ nhân bất mãn, những kỵ sĩ kia cũng đỏ mặt, nổi giận gầm lên, lần nữa từ bốn phương tám hướng đánh tới.
Vì sao rất nhiều cao thủ trên giang hồ lên chiến trường lại không dùng được, xét đến cùng là bởi vì ở trên chiến trường, bốn phương tám hướng đều là đao thương, thuật xê dịch né tránh trên giang hồ không có tác dụng quá lớn, chỉ có làm sao có thể đơn giản trực tiếp giải quyết địch nhân, đồng thời tận khả năng bảo trì thể lực đánh lâu dài mới là quan trọng.
Bọn họ cũng không phải lần đầu tiên đối phó cao thủ trên giang hồ, cao thủ giang hồ rất khó thích ứng đấu pháp của bọn họ, mỗi lần đều nuốt hận ở dưới phối hợp xảo diệu.
Nhìn những người kia xông lại, Tổ An biết đối phương đã phong kín đại đa số không gian né tránh, duy nhất lưu lại mấy góc là bẫy rập, một khi chạy tới, công kích sẽ càng thêm mãnh liệt.
Quân trận này phối hợp xác thực không có cách nào né tránh, nhưng tại sao ta phải tránh?
Chỉ thấy hai tay hắn mở ra, lấy hắn làm tâm điểm nổi lên một làn khí trắng, sau đó xung quanh có bông tuyết từ trên trời giáng xuống, những kỵ sĩ xông lại kia đụng phải bông tuyết, trên người nhanh chóng lan tràn sương lạnh, thân hình trì trệ, cước bộ càng ngày càng chậm, cuối cùng bị đông cứng thành tượng băng.
Cách đó không xa, Sở Ấu Chiêu đang lo lắng không khỏi trừng mắt:
- Tuyết Hoa Thần Kiếm?
Nàng thật quá quen thuộc Tuyết Hoa Thần Kiếm của tỷ tỷ, một màn trước mắt xác thực rất giống, nhưng tựa hồ có chút không giống, nàng cũng không nói lên được.
Chỉ bất quá nàng đại khái so sánh, cảm thấy tựa hồ Tuyết Hoa Thần Kiếm của Tổ An lợi hại hơn tỷ tỷ.
Gia hỏa này lại là một thiên tài?
Sở Ấu Chiêu khiếp sợ không thôi, lấy tư chất của tỷ tỷ, tu luyện Tuyết Hoa Thần Kiếm đến tình trạng kia đã rất khó được, tỷ phu mới học bao lâu, dù hai người vừa thành thân tỷ tỷ dạy hắn, cũng chỉ mấy tháng mà thôi.
Phu xe cau mày nói:
- Cái này giống như không phải Tuyết Hoa Thần Kiếm, nhưng xác thực có mấy phần kiếm ý của Tuyết Hoa Thần Kiếm, kỳ quái.
Tề Vương thế tử vốn ngồi ở trên lưng ngựa, chờ thủ hạ đánh Tổ An đến mẹ hắn cũng không nhận ra, kết quả một giây sau bọn thủ hạ toàn quân bị diệt.