Hắn không khỏi vừa sợ vừa giận:
- Quả nhiên là tên ăn bám, ngay cả sở học cũng là nữ nhân dạy.
Đến từ Triệu Trị, điểm nộ khí +444+444+444...
Hắn phân không ra khác nhau, vô ý thức cho rằng đối phương học Tuyết Hoa Thần Kiếm của Sở Sơ Nhan.
Vừa rồi Tổ An xác thực thi triển Tuyết Hoa Thần Kiếm, nhưng hắn không có giác tỉnh Băng hệ, cho nên thi triển ra uy lực khẳng định kém xa Sở Sơ Nhan, có điều hắn còn có thể triệu hoán Tuyết Hoàng, phối hợp lại đủ để lấy giả làm thật.
Hơn nữa uy lực của Tuyết Hoàng quan hệ đến tu vi, bây giờ tu vi tăng lên, uy lực của Tuyết Hoàng cũng lớn hơn rất nhiều.
Nghe đối phương nói, hắn cười hì hì:
- Ăn bám cũng là bản lãnh, đặc biệt là mỹ nhân tuyệt sắc như Sơ Nhan, sao sẽ nhìn trúng nam nhân bình thường? Nếu có bản lãnh, ngươi cũng đi ăn bám một cái thử xem, Sơ Nhan ngươi khẳng định là không ăn được, vậy còn có người nào đây... A đúng rồi, hình như có một nữ nhân tên Ngọc Yên La, kinh thành đệ nhất mỹ nhân ngày xưa, ngươi có bản lĩnh đi ăn cơm chùa của nàng, lại đến chế giễu ta cũng không muộn.
Nơi xa, phu xe cả giận nói:
- Hỗn trướng, gia hỏa này thật quá đáng ghét, cũng dám hủy danh dự của phu nhân.
Đến từ Phúc bá, điểm nộ khí +666!
Chỉ bất quá bây giờ lực chú ý của Tổ An ở trên người Tề Vương thế tử, không chú ý tới hệ thống thu nhập điểm nộ khí.
Nữ nhân trong xe ngựa cười khúc khích:
- Không sao, tiểu gia hỏa này vẫn thú vị như vậy.
- A?
Phúc bá kinh ngạc quay đầu nhìn xe ngựa, từ trong lời nói của đối phương, trước đó bọn họ đã nhận biết.
Lúc này Tề Vương thế tử cũng á khẩu:
- Ăn bám nói đến lẽ thẳng khí hùng như thế, trừ ngươi thì không còn ai.
Cách đó không xa, Mộ Dung Thanh Hà cũng tràn đầy đồng cảm gật đầu, lặng lẽ nói với Sở Ấu Chiêu:
- Sở ca ca, tỷ phu của ngươi thật không biết xấu hổ.
Sở Ấu Chiêu cũng thẹn đến da mặt nóng lên:
- Hắn xác thực không giống người bình thường.
Tổ An thở dài một hơi:
- Xem ra ngươi là không có cách nào ăn bám Ngọc Yên La, khó trách thẹn quá hoá giận.
Tề Vương thế tử ngạo nghễ nói:
- Bản thế tử xuất thân hiển hách, tu vi lại cao, không biết bao nhiêu nữ nhân tự động ôm ấp yêu thương, không cần mặt dày mày dạn đi ăn bám.
- Những người kia là vì ngươi sao? Còn không phải coi trọng gia thế và cha ngươi.
Tổ An bĩu môi.
- Chỉ có giống ta, rõ ràng nghèo rớt mồng tơi, không quyền không thế, lại làm cho đại mỹ nhân nổi danh nhất thiên hạ ưa thích, mới là bản lĩnh thật sự.
Phu xe hít sâu một hơi:
- Gia hỏa này vô sỉ thật vượt quá lão phu tưởng tượng.
Nữ nhân trong xe ngựa hé miệng cười duyên:
- Ngươi còn chưa thấy qua trình độ cuối cùng của hắn.
Tựa hồ nghĩ đến chuyện nào đó ngày xưa, đôi môi nàng hơi nhếch lên một cái.
Tề Vương thế tử cười lạnh:
- Gia thế và phụ vương đều là một bộ phận của mị lực, ai bảo ngươi không biết đầu thai?
Lấy kiến thức và lịch duyệt của hắn, đương nhiên sẽ không bị đối phương nắm mũi dẫn đi.
Tổ An thở dài:
- Cho nên ngươi chỉ có thể hấp dẫn dong chi tục phấn, ngươi có thể được đại mỹ nhân gia thế tương đương ngươi ưu ái sao? Tỉ như giáo chủ Ma giáo Vân Gian Nguyệt, hoặc Ngọc Yên La?
Da mặt của Tề Vương thế tử co rút, hai người này đều là đại mỹ nhân nổi danh, không chỉ dung mạo, còn có thân phận khiến người ta nhìn lên, làm sao có thể xem trọng hậu bối như hắn.
Hắn nhịn không được chế giễu:
- Nói giống như ngươi có thể được những nữ nhân này lọt mắt xanh vậy.
Thần sắc của Mộ Dung Thanh Hà cổ quái nhìn Sở Ấu Chiêu:
- Sở ca ca, tỷ phu nhà ngươi thật vô sỉ, lại cầm những nữ nhân kia tới làm ví dụ.
Thần sắc của Sở Ấu Chiêu cũng cổ quái, nàng tự nhiên biết lấy thân phận địa vị của những nữ nhân kia, có thể bình khởi bình tọa với các nàng chỉ có Hoàng Thượng, Tề Vương… tỷ phu lấy các nàng ra nói chuyện thật quá vô sỉ.
Tổ An giống như sớm đợi hắn nói như vậy, có chút kiêu ngạo nói:
- Giáo chủ Ma giáo ta không dám nói, bất quá Ngọc Yên La đã sớm tình căn thâm chủng với ta, chỉ là ta chê nàng tuổi tác hơi lớn, mới không có tiếp nhận nàng yêu thương.
Nơi xa, xa phu đang cầm bình nước uống xem kịch, nghe vậy trực tiếp phun ra ngoài.
Nữ tử trong xe ngựa:
- ...
Đến từ Ngọc Yên La, điểm nộ khí +222 +222 +222...
Không có nữ nhân nào không ngại đề tài tuổi tác, nàng vốn ở một bên ăn dưa xem kịch, kết quả ăn vào trên đầu mình.
Thần sắc của Phúc bá cũng cổ quái, nhiều năm như vậy, lần thứ nhất có nam nhân sẽ ghét bỏ tuổi tác của phu nhân.
Lại nói phu nhân đẹp như vậy, tuổi tác hơi lớn lại có quan hệ gì?
Huống chi tuổi tác của nàng căn bản cũng không lớn, nhìn không khác gì những tiểu cô nương kia, gia hỏa này mắt mù sao.
Mộ Dung Thanh Hà giật nhẹ ống tay áo của Sở Ấu Chiêu:
- Tỷ phu nhà ngươi lá gan thật lớn, cũng dám nói như vậy, hì hì.
Ở kinh thành lớn lên, nàng tự nhiên biết Ngọc Yên La là nhân vật gì, năm đó diễm quan kinh thành, vang dội toàn bộ giới quý tộc, đời phụ thân các nàng, bao nhiêu nam nhân quỳ ở dưới gấu quần của nàng.
Mí mắt của Sở Ấu Chiêu nhảy lên:
- Tỷ phu gì, ta không biết gia hỏa này.
Quá mất mặt, khoác lác cái gì không tốt, vậy mà thổi cái kia.
Hơn nữa còn ở trước mặt ta nói nữ nhân khác tình căn thâm chủng với hắn, này để tỷ tỷ ta ở đâu?
Tề Vương thế tử đầu tiên là sững sờ, sau đó cười ha hả:
- Ngọc Yên La tình căn thâm chủng với ngươi? Ha ha ha, ngươi là muốn chết cười ta? Ngươi biết Ngọc Yên La là ai không, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, năm đó Hoàng Thượng và phụ thân cũng truy cầu... khụ khụ...