Hắn tự biết lỡ lời, vội vàng nuốt trở về:
- Nàng là nhân vật như thần tiên, nếu coi trọng lưu manh vô lại như ngươi, ta trực tiếp dựng ngược đớp cứt tại chỗ.
Tổ An bĩu môi:
- Lại muốn hết ăn rồi uống? Được, thỏa mãn ngươi một chút.
Vừa nói vừa từ trong ngực lấy ra một ngọc bội toàn thân trắng như tuyết, phía trên điêu khắc hoa văn tinh mỹ, ở giữa nhất có một chữ “Ngọc”:
- Biết ngọc bội kia không, đây chính là tín vật đính ước Ngọc Yên La cho ta, ngày bình thường nàng thiếp thân mang theo, thế nhưng nàng không thể tùy thời tùy chỗ bồi ta, liền đưa vật thiếp thân này thay thế nàng đi theo ta.
Lúc trước từ trong tay Hắc Phong Trại cứu Ngọc Yên La, nàng nói về Minh Nguyệt Thành sẽ thâm tạ, kết quả mình tới chi nhánh Ngọc gia ở Minh Nguyệt Thành tìm nàng, lại phát hiện nàng đã đi, hơn nữa luôn chưa trở về.
Cái này không phải nói rõ đùa nghịch ta sao?
Đã như vậy, thì đừng trách hắn không khách khí, dùng tên tuổi của nàng hố đối phương.
Lúc này đến phiên Tề Vương thế tử và đám người Sở Ấu Chiêu giật mình, tuy bọn họ không nhận ra thân vật thiếp của Ngọc Yên La, nhưng chữ “Ngọc” kia bọn họ là nhận biết, hơn nữa hoa văn trên ngọc bội đúng là tộc huy của Ngọc gia, ngoại nhân không làm giả được.
- Chẳng lẽ tỷ phu thực được Ngọc Yên La ưu ái?
Sở Ấu Chiêu và Mộ Dung Thanh Hà khiếp sợ nhìn Tổ An, hai cái miệng anh đào nhỏ nhắn há to đến có thể nhét xuống một cái trứng gà.
- Làm sao có thể!
Tề Vương thế tử cũng kinh ngạc đến ngây người, thậm chí trong lòng hắn lóe lên vẻ ghen tỵ.
Ngọc Yên La là ai, kinh thành mỹ nhân như cá diếc sang sông, nhưng nàng lại là đệ nhất mỹ nhân không thể nghi ngờ.
Ngay cả cha hắn năm đó truy cầu cũng không được, trước đây ít năm hắn ngẫu nhiên cũng gặp qua đối phương một lần, nhìn thoáng qua dung nhan để hắn không thể quên được, đã từng vô số lần mộng tinh ở trong mơ.
Nhưng hắn biết rõ, nhân vật như Ngọc Yên La đã định trước không có quan hệ gì tới hắn, cho nên chỉ còn lại thưởng thức đơn thuần.
Kết quả hiện tại phát hiện nữ thần ngay cả hắn cũng chỉ dám yên lặng cúng bái ở trong lòng, lại thích một nam nhân hắn xem thường, để hắn làm sao chịu nổi?
Điều đó không có khả năng!
Đến từ Triệu Trị, điểm nộ khí +999+999+999...
Rất nhanh Tề Vương thế tử kịp phản ứng, nhân vật như thần tiên kia làm sao có thể ưu ái một người ở rể, hắn hít sâu một hơi, cảm giác lý trí đã trở về, cười lạnh nói:
- Cũng không biết ngươi từ chỗ người Ngọc gia nào lấy được một cái ngọc bội, liền nói là của Ngọc Yên La, ngươi cho rằng ta thực sẽ tin? Ngọc Yên La sẽ thích ngươi, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu nhìn mình, ta nhổ vào!
Mộ Dung Thanh Hà và Sở Ấu Chiêu cũng tràn đầy đồng cảm gật đầu, cảm thấy đây mới là giải thích hợp tình hợp lý.
Chỉ có phu xe biết, ngọc bội kia không phải người Ngọc gia bình thường có thể nắm giữ, thật là vật tùy thân của phu nhân mình.
Hắn có chút không dám tin nhìn về phía xe ngựa:
- Phu nhân, chẳng lẽ ngươi thật thích tiểu tử trẻ tuổi kia?
Bên trong truyền đến thanh âm khẽ gắt của nữ tử:
- Phi, ngay cả ngươi cũng tin cái này?
Phu xe ngượng ngùng cười cười, vốn hắn không tin, phải biết những năm này phu nhân chưa từng thân cận với bất kỳ nam nhân nào, thậm chí đối với trượng phu trên danh nghĩa Vân Trung Quận Công cũng không có tình cảm đặc thù gì...
Nhưng ngày hôm nay phát hiện nàng rất quan tâm Tổ An kia, cũng khó trách hắn sẽ hoài nghi.
- Phu nhân đã không có quan hệ gì tới hắn, vậy ta đi xé nát miệng hắn, miễn cho hắn ở bên ngoài bại hoại danh dự của phu nhân.
Phu xe một bộ lòng đầy căm phẫn.
- Được rồi.
Nữ tử trong xe ngựa vội vàng nói.
- Trước xem tình huống lại nói.
Phu xe nhướn mày, xem ra phu nhân có chút khác thường với tiểu tử kia.
Tổ An thu hồi ngọc bội, khinh bỉ nói:
- Nói cho cùng là ngươi đố kị, không tin chính ngươi đi Ngọc gia tìm người hỏi, bất quá ta hoài nghi đến thời điểm coi như Ngọc Yên La tự mình ra giải thích, ngươi cũng sẽ phủ nhận, chính là vì không thể dựng ngược đớp cứt.
Khuôn mặt của Tề Vương thế tử nhất thời biến thành màu gan heo:
- Hừ, ta lười nói nhảm với ngươi, ngươi ở sau lưng chỉ trích Ngọc Yên La, người Ngọc gia tự sẽ tìm ngươi tính sổ, hiện tại nói sự tình giữa chúng ta đi.
- Giữa chúng ta có thể có chuyện gì, ta chỉ cảm thấy hứng thú với nữ nhân, khuôn mặt của ngươi lại trắng ta cũng không có hứng thú.
Tổ An ghét bỏ nói.
Tề Vương thế tử:
- ...
Đến từ Triệu Trị, điểm nộ khí +444+444+444...
Hắn hít sâu một hơi, bình phục lại tâm tình, hừ lạnh:
- Miệng lưỡi bén nhọn, nhưng đây là thế giới tu hành, hết thảy đều dựa vào thực lực nói chuyện. Hôm nay bản thế tử để ngươi mở mang kiến thức, cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
Trái tim của Sở Ấu Chiêu nhấc lên lần nữa, mọi người đều biết Tề Vương thế tử là cao thủ Bát phẩm, bây giờ tỷ phu lại triệt để chọc giận hắn, đợi lát nữa đánh nhau, hắn làm sao có thể thủ hạ lưu tình?
- Chờ một chút!
Thấy hắn chuẩn bị xuất thủ, Tổ An vội vàng đưa tay ngăn cản.
- Thế nào, sợ?
Tề Vương thế tử cười lạnh, cũng không có vội vã xuất thủ.
- Nếu sợ mà nói, bản thế tử cho ngươi một cơ hội, quỳ xuống khấu đầu, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng.
Hắn chỉ nói có thể cân nhắc, lại không nói đáp ứng tha, đến lúc ấy đối phương lạy xong, lại cho hắn biết thế giới này tàn khốc như thế nào.
Tổ An thở dài:
- Ta là sợ phiền phức, lát nữa đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ, ngươi lại trở về tìm viện binh, vậy thì có ý nghĩa gì.
Tề Vương thế tử cười khẩy:
- Đối phó phế vật như ngươi, ta còn cần viện binh?