Một màn trước mắt hơi vượt qua thường thức của nàng, thân là võ si, tuy tu vi của nàng ở kinh thành không tính toán là gì, nhưng trong đồng lứa đã rất nổi bật, hơn nữa ánh mắt cực cao, trong nhà có rất nhiều trưởng bối chỉ dạy, từ nhỏ ở trong môi trường này mưa dầm thấm đất, làm nhãn lực của nàng vượt xa kẻ khác.
Mặc kệ từ phương diện nào nhìn, Tổ An đều không phải đối thủ của Tề Vương thế tử, bởi vì Triệu Trị là cao thủ Bát phẩm!
Bây giờ hai người lại đánh cân sức ngang tài?
Không đúng, thậm chí nàng cảm thấy Tề Vương thế tử đã dần dần rơi vào hạ phong.
Thân pháp của Tổ An quá quỷ dị, kiếm pháp xuất quỷ nhập thần, cách thật xa cũng có cảm giác quỷ khí âm trầm.
Kiếm pháp giống nhau, Sở đại tiểu thư dùng giống như tiên tử, nhưng gia hỏa này dùng, khí chất lại hoàn toàn khác biệt.
Sở Ấu Chiêu kiêu ngạo ưỡn ngực:
- Đó là đương nhiên, cũng không nhìn là tỷ phu của ai.
Mộ Dung Thanh Hà bĩu môi, mấy tháng trước cũng không biết là ai cả ngày mắng tỷ phu nhà mình, thậm chí hoài nghi tỷ tỷ mình mắt mù, kết quả hiện tại trở mặt nhanh như vậy.
Lúc này Tề Vương thế tử cũng vừa sợ vừa giận:
- Rất tốt, ngươi thành công hấp dẫn ta chú ý, có tư cách để bản thế tử dùng kiếm.
Vốn lấy tu vi Bát phẩm của hắn, muốn đánh Tổ An không phải giống như chơi, căn bản khinh thường dùng binh khí, lo lắng như thế sẽ giảm xuống thân phận.
Nhưng hôm nay thế cục chuyển biến, hắn vốn nghĩ chờ nguyên khí của đối phương hao hết, thân pháp tự nhiên sẽ xuất hiện sơ hở, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, đối phương khí tức kéo dài, giao thủ cường độ cao như vậy, lại tựa hồ không có ảnh hưởng gì.
Tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ không đợi đối phương hao hết, ngược lại đã mài chết hắn.
Hắn đường đường cường giả Bát phẩm, xuất thủ bắt một tiểu ma-cà-bông không thành công, ngược lại bị thương, về sau làm sao lăn lộn ở kinh thành.
- Lại trang bức.
Tổ An bĩu môi.
- Có bản lĩnh không xuất kiếm, ta còn không chặt cái chân thứ ba của ngươi.
Tề Vương thế tử đỏ mặt, có vài lần hắn xém chút bị gia hỏa này đâm trúng, vốn hắn còn có thể tự tin dùng nguyên tố hộ tráo ngăn cản, nhưng kiếm kiếm đều nhằm vào chỗ kia, hắn thực không có lòng tin dùng tiểu huynh đệ của mình đi cứng rắn chống đỡ kiếm của đối phương.
Hắn không nói một lời rút ra bội kiếm, trong lòng nổi giận phừng phừng, hôm nay lão tử coi như không giết ngươi, cũng phải chém đứt tay chân, còn có cắt đầu lưỡi.
Đến từ Triệu Trị, điểm nộ khí +444+444+444...
Nhìn hai người đánh thành một đoàn, Mộ Dung Thanh Hà nháy mắt mấy cái, nhìn về phía Sở Ấu Chiêu:
- Sở ca ca, cái chân thứ ba là gì?
Nàng là võ si, sự tình tu luyện thì thuộc như lòng bàn tay, nhưng đối nhân xử thế lại cực kém.
- Con nít đừng nghe những thứ này.
Khuôn mặt Sở Ấu Chiêu ửng đỏ, vốn nàng cũng không hiểu những thứ này, nhưng ngày đó ở trong phòng nhìn thấy Tổ An đè tỷ tỷ ra ra vào vào, không cần dạy, nàng cũng vô sự tự thông.
- Nói giống như ngươi lớn hơn ta nhiều lắm vậy.
Mộ Dung Thanh Hà lẩm bẩm, bất mãn đối phương ghét bỏ nàng tuổi nhỏ, đang định nói gì, nhưng nhìn đối phương má ngọc đỏ bừng, trong mắt không khỏi nổi lên đào tâm, Sở ca ca thật đẹp trai.
Mộ Dung Thanh Hà bị hoa si, tâm tình của Tề Vương thế tử thì không hề tốt đẹp gì, lấy gia thế địa vị của hắn, bội kiếm tùy thân tự nhiên là thần binh lợi khí, vốn cho rằng có thể tuỳ tiện cắt đứt đồng nát sắt vụn trong tay đối phương, nhưng ai biết sau vài lần va chạm, gậy nhóm lửa của đối phương vẫn không nhúc nhích tí nào.
- Hôm nay phương thức ta đi ra ngoài có phải có cái gì không đúng không?
Tề Vương thế tử có chút hoài nghi nhân sinh, hắn Bát phẩm đánh một võ giả cấp thấp, không thể tốc thắng thì thôi, thần binh lợi khí trong tay cũng không thể chặt binh khí của đối phương, đến cùng tình huống như thế nào.
Có điều hắn không dám phân thần, ngược lại sử dụng tuyệt chiêu chém tới.
- Hừ, lần này nhìn ngươi tránh chỗ nào…
Nụ cười trên mặt hắn cứng đờ, bởi vì xúc cảm trên mũi kiếm không đúng.
Quả nhiên, Tổ An bị hắn đâm trúng dần dần tiêu tán.
Lại là tàn ảnh!
Hắn không quay đầu lại, lập tức đâm về phía sau.
Cách đó không xa, Sở Ấu Chiêu kinh hô một tiếng, ở trong thị giác của nàng, Tổ An thừa cơ tránh đến sau lưng Tề Vương thế tử đánh lén, ai biết đối phương phản ứng quá nhanh, giống như chính Tổ An dùng lồng ngực đụng vào mũi kiếm vậy.
Phu xe cảm giác được trong xe ngựa, thân thể phu nhân hơi nghiêng về phía trước, biết nội tâm nàng lo lắng, liền giải thích:
- Phu nhân yên tâm, thân pháp của tiểu gia hỏa kia rất cao minh, không có thụ thương.
Lúc này nữ nhân trong xe ngựa mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên chiến trường, Tề Vương thế tử biến sắc, bởi vì hắn cảm giác được lần này mình vẫn đâm hụt.
Hắn muốn né tránh, nhưng đã chậm một bước, trên đùi truyền đến đau đớn, sương máu tung tóe.
Tề Vương thế tử hét lớn, trường kiếm trong tay cuồng vũ, từng đạo lôi điện tứ tán, chiêu này đủ để lấy đối phương nửa cái mạng.
Đáng tiếc Tổ An không có tham công liều lĩnh, một kích thành công lập tức lui lại, để chiêu này của hắn đánh hụt.
- Ngươi lại có thể công phá phòng ngự của ta!
Tề Vương thế tử cúi đầu nhìn vết thương trên đùi, chỗ đó máu me đầm đìa, không khỏi vừa sợ vừa giận.
Đến từ Triệu Trị, điểm nộ khí +588+588+588...
Nếu vừa rồi không phải hắn nhờ vào bản năng, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc tránh một chút, lúc này chỉ sợ đã nói tạm biệt với tiểu huynh đệ của mình.
Tổ An thầm kêu đáng tiếc, võ giả Bát phẩm xác thực có rất nhiều thủ đoạn, bằng không vừa rồi đã bị mình mài chết:
- Là ai vừa rồi chém gió nói công kích của ta ngay cả vòng phòng hộ của ngươi cũng không phá được, nếu không tin mà nói, lại cho ngươi một cơ hội thử xem?