Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1239 - Chương 1239: Trang Bức Bị Sét Đánh (2)

Chương 1239: Trang bức bị sét đánh (2) Chương 1239: Trang bức bị sét đánh (2)

Ánh mắt Triệu Trị phát lạnh, có chút kiêng kỵ nhìn Thái A Kiếm trong tay Tổ An, biết cổ quái hơn phân nửa ở trên thanh kiếm này:

- Ta thừa nhận, trước đó thật có chút xem thường ngươi, bất quá ngươi cho rằng dựa vào một thanh kiếm kỳ quái thì có thể đánh bại ta?

- Ngươi là vịt sao, đến lúc này miệng còn cứng rắn như thế.

Tổ An nhịn không được giễu cợt.

Cách đó không xa, Sở Ấu Chiêu và Mộ Dung Thanh Hà đều vô ý thức gật đầu, các nàng cũng cảm thấy lần này Tề Vương thế tử quá mất mặt, thua thì thua, dù thua nửa chiêu cũng là thua.

Hắn dù sao cũng là cao thủ Bát phẩm, bị một võ giả cấp thấp bức thành như vậy, còn bị thương, lại nói những lời kia có làm được cái gì?

Nhưng phu xe ở xa xa cau mày nói:

- Tiểu tử kia nguy hiểm.

Hắn vốn chờ mong phu nhân trong xe ngựa sẽ đáp lại, mình thuận thế bình luận một phen, nhưng bên trong không có chút thanh âm, một bụng lời nói trang bức đều rơi xuống khoảng không, làm cả người bức rứt khó chịu.

Lúc này dây cột tóc của Triệu Trị bất tri bất giác đứt rời, mái tóc không gió mà bay, tròng mắt hắn cũng nhiễm lên một cỗ sát ý:

- Ngươi biết võ giả Bát phẩm và võ giả cấp thấp có gì khác biệt không?

Cảm giác được khí thế của hắn không ngừng kéo lên, sắc mặt của Tổ An biến hóa, hắn nhớ tới trước đó ở trong học viện học được thường thức.

Lục phẩm có thể hình thành vòng phòng hộ nguyên tố, ngăn chặn khả năng võ giả cấp thấp vượt cấp khiêu chiến, xem như chất biến thứ nhất trên con đường tu hành.

Bát phẩm thì tính là chất biến thứ hai, trước Bát phẩm, võ giả chủ yếu là dựa vào bản thân tồn trữ nguyên khí thiên địa, nói cách khác, chủ yếu là dựa vào lực lượng bản thân, nhưng đến Bát phẩm, lại có thể mượn dùng lực lượng thiên địa!

Dù ở kiếp trước, khoa học kỹ thuật phát đạt, nhân loại trên có thể ngao du vũ trụ, dưới có thể tìm kiếm biển sâu, nhưng tùy tiện một trận bão, một trận địa chấn, sóng thần, bạo phát năng lượng không biết tương đương với bao nhiêu quả bom nguyên tử.

So sánh với lực lượng thiên địa, nhân loại chung quy vẫn quá mức nhỏ bé.

Mà lúc này hắn có thể nhạy bén cảm giác được, nguyên khí thiên địa đang điên cuồng hội tụ về phía Tề Vương thế tử.

Chú ý tới sắc mặt hắn biến hóa, Tề Vương thế tử rốt cục lộ ra vẻ khoái ý:

- Xem ra ngươi đã ý thức được, vốn ta không muốn ở kinh thành làm ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng đây là ngươi bức ta, vậy để ngươi mở mang kiến thức, xem võ giả Bát phẩm khủng bố như thế nào đi!

Hắn vừa dứt lời, cả người giống như đạn pháo oanh về phía Tổ An, tốc độ cực nhanh, ngay cả Sở Ấu Chiêu và Mộ Dung Thanh Hà ở một bên nhìn không chuyển mắt cũng không kịp phản ứng.

Tổ An giật mình, tốc độ của đối phương nhanh hơn vừa rồi không biết bao nhiêu lần, thời điểm này tránh né đã không kịp, hắn cắn răng, trực tiếp huy kiếm đâm tới, bởi vì cái gọi là không thể buông tha dũng giả thắng, hắn cũng không tin gia hỏa này sẽ cam lòng cùng mình lấy mạng đổi mạng.

- Tiện chủng xuất thân phố phường cũng chỉ biết như vậy.

Tề Vương thế tử cười lạnh.

- Đáng tiếc những thứ này ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, không có bất kỳ ý nghĩa gì!

Hắn vừa nói vừa huy kiếm ngăn trở Thái A Kiếm, lấy tốc độ của hắn bây giờ, đối phương liều mạng công kích rơi vào trong mắt hắn chỉ là chuyện cười.

Cùng lúc đó, hắn lại vung ra một quyền, trên nắm tay có khí kình màu trắng, đó là tốc độ quá nhanh, đã đột phá tốc độ âm thanh, giống như kiếp trước Tổ An nhìn thấy các máy bay chiến đấu hình thành âm bạo.

Tổ An đưa tay đón đỡ, đáng tiếc đã chậm một bước, bị đối phương đánh trúng ngực.

Răng rắc răng rắc… tiếng xương vỡ vụn truyền đến, cả người Tổ An như cái bao cát xẹt qua một hình cung, ngã rầm trên mặt đất.

- Tỷ phu!

Sở Ấu Chiêu sợ hãi, thậm chí nàng nhìn thấy vừa rồi Tổ An ở trên bầu trời ngã xuống, trong miệng phun ra máu tươi, giống như một đạo cầu vồng thê lương.

Nàng vội vàng chạy tới ngăn ở trước mặt Tổ An:

- Xin thế tử giơ cao đánh khẽ.

- Sở ca ca!

Mộ Dung Thanh Hà giật mình, vội vàng chạy tới, lực chiến đấu của võ giả Bát phẩm kinh khủng bực nào, tùy tiện bị chút dư âm chiến đấu, nàng cũng có khả năng mất mạng.

Mặc dù như thế, nàng vẫn vô ý thức chạy đến bên cạnh Sở Ấu Chiêu, nỗ lực bảo hộ hắn.

Thân hình của Tề Vương thế tử dừng lại, cau mày nói:

- Nể tình Tần gia và Mộ Dung gia, các ngươi tránh ra, ta có thể xem như cái gì cũng chưa xảy ra.

Mộ Dung Thanh Hà vội vàng kéo Sở Ấu Chiêu:

- Đúng vậy Sở ca ca, đây là tỷ phu ngươi và thế tử chiến đấu, huống chi ngươi lưu lại nơi này cũng vô dụng, nhanh tránh ra.

Nàng thứ nhất là lo lắng Sở Ấu Chiêu an nguy, thứ hai bởi vì Mộ Dung gia là nhân vật trung kiên của Tề Vương nhất mạch, nàng không muốn có xung đột với Tề Vương thế tử, miễn cho ảnh hưởng quan hệ của hai nhà.

Còn Tổ An, mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng ai bảo hắn ngay từ đầu kiêu ngạo như vậy.

Thân là võ si, đối với loại công bình quyết đấu này, nàng từ trước đến nay chỉ nhận thắng thua.

- Không được!

Sở Ấu Chiêu quát to một tiếng, dù sợ hãi đến toàn thân run rẩy, nhưng vẫn không có dời đi nửa bước.

Nàng cũng không rõ mình rốt cuộc là vì tỷ tỷ hay bởi vì tỷ phu mấy lần cứu nàng, nàng chỉ biết lúc này không thể lui, bằng không khẳng định sẽ hối hận cả đời.

Sắc mặt Tề Vương thế tử lạnh lẽo:

- Sở công tử, không nên rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!

Minh Nguyệt Thành Sở gia xác thực rất có thực lực, nhưng ba lần bốn lượt cự tuyệt bọn họ lôi kéo, bọn họ sớm đã rất khó chịu.

Bình Luận (0)
Comment