Hắn đâu ngờ mạch suy nghĩ của đối phương nhảy nhanh như vậy, có điều hắn cũng lập tức hiểu được, đối phương là cố ý gây chuyện, vô luận hắn trả lời như thế nào, cũng sẽ bị trêu đùa.
Sau đó hít sâu một hơi, thần sắc của hắn bình tĩnh trở lại:
- Ngươi không cần cố làm ra vẻ, chẳng lẽ ngươi còn dám làm tổn thương ta sao? Ta là Tề Vương thế tử, là Dực Quân Giáo Úy của triều đình, chỉ cần trên người ta bị chút tổn thương, ngươi sẽ nhận trả thù gấp mười gấp trăm lần.
Tổ An nhướng mày:
- Thân phận của ngươi xác thực có chút phiền phức, đặc biệt là lão cha của ngươi.
Tề Vương trào phúng nở nụ cười:
- Không tệ, coi như ngươi thức thời, dìu ta lên, đưa ta về Tề Vương phủ, sự tình hôm nay ta có thể bỏ qua.
Trong lòng của hắn cười lạnh, bỏ qua chuyện cũ, làm sao có thể!
Chờ trở lại Tề Vương phủ, hắn sẽ để cho Tổ An muốn sống không được muốn chết không xong.
Tổ An thở dài:
- Lão cha của ngươi xác thực có chút phiền phức, nhưng ta xưa nay ăn mềm không ăn cứng, tính khí lại không tốt, ngươi chọc ta làm gì chứ.
Vừa dứt lời, Tổ An trực tiếp giẫm đầu gối của đối phương, răng rắc...
Sở Ấu Chiêu và Mộ Dung Thanh Hà vẫn âm thầm chú ý động tĩnh bên này trợn tròn mắt, gia hỏa kia lại dám xuống tay với Tề Vương thế tử? Hắn có biết sẽ có hậu quả gì hay không.
Sở Ấu Chiêu từ trong vui sướng giật mình tỉnh lại, trái tim bị sầu lo thay thế.
Phu xe cũng nhíu mày, nhịn không được nói:
- Tiểu tử này quá lỗ mãng, triệt để chọc giận Tề Vương, sợ rằng không ai giữ được hắn.
Trong xe ngựa yên tĩnh im ắng, cũng không biết phu nhân đang suy nghĩ cái gì.
- A a a!
Trên đường cái tràn ngập tiếng kêu thảm thiết của Tề Vương thế tử, hắn vừa đau vừa giận.
- Ngươi dám tổn thương ta, ngươi dám tổn thương ta!
Đến từ Triệu Trị, điểm nộ khí +1024+1024+1024...
Trừ lúc đối phương cầm kiếm quơ ở bụng dưới, thì hắn không quá hoảng, bởi vì hắn biết đối phương không dám thật làm gì hắn, nhưng bây giờ đầu gối đau nhức kịch liệt để hắn hoài nghi, gia hỏa này không sợ phụ thân sao? Hắn là ngu xuẩn sao!
Tổ An bĩu môi:
- Có phải vừa rồi ngươi bị lôi điện đánh hư não không, ta không phải đã thương tổn ngươi sao? Ngươi lại còn hỏi ta có dám không? Ngươi đã không rõ ràng, vậy ta lại để cho ngươi hiểu rõ một chút.
Vừa dứt lời, chân hắn lại giẫm lên một cái đầu gối khác.
- Dừng tay!
Mộ Dung Thanh Hà kinh hãi, vội vàng chạy tới ngăn cản.
Tổ An lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái:
- Lần trước ngươi bị đánh còn chưa đủ?
Mộ Dung Thanh Hà chột dạ lui lại mấy bước, nghĩ đến lần trước bị đối phương kẹp trường thương, sau đó toàn thân như có dòng nước ấm chảy qua, nàng không muốn trải qua một màn xấu hổ như thế nữa.
Bất quá nghĩ đến quan hệ giữa Mộ Dung thế gia và Tề Vương, nàng vẫn lấy dũng khí nói:
- Ngươi không thể gây tổn thương cho hắn.
- Dựa vào cái gì?
Tổ An lạnh nhạt nói.
Mộ Dung Thanh Hà cắn môi nói:
- Bằng hắn là Tề Vương thế tử, thân phận tôn quý, hắn xảy ra chuyện, toàn bộ kinh thành sẽ rung chuyển, cái này có đủ hay không.
- Chưa đủ!
Tổ An mặt không biểu tình, đang muốn đạp xuống, bỗng nhiên báo động dâng lên, ngẩng đầu nhìn về bên đường.
Chỉ thấy cuối con đường xuất hiện một lão giả, đầu đầy sợi bạc, nhưng trên mặt lại không có nếp nhăn, hắn chậm rãi đi tới bên này, cả người tựa hồ cùng thiên địa hòa làm một thể, rõ ràng không có đi mấy bước, nhưng thân hình đã tới cách mấy trượng:
- Ta khuyên ngươi nên lấy cái chân bẩn kia ra thì tốt hơn.
Tổ An nhìn hắn, lông mày không khỏi nhăn lại, hắn nhìn không thấu tu vi của đối phương, chứng minh phẩm giai cao hơn mình không ít.
Thực ra không cần nhìn phẩm giai, chỉ nhìn khí thế đã biết không tầm thường, hắn mỗi phóng ra một bước, phảng phất như giẫm ở trong lòng ngươi, phù hợp với nhịp tim, để ngươi không tự chủ được sinh ra cảm giác muốn ói.
Hắn không hoài nghi chút nào, nếu võ giả cấp thấp bị lão nhân này nhằm vào, chỉ sợ không cần xuất thủ, chỉ đi mấy bước đã có thể chấn vỡ tâm mạch.
- Ngươi là người phương nào?
Tổ An đề phòng, không dám có chút chủ quan.
- Hàn Phượng Thu.
Lão giả mây trôi nước chảy đứng ở tại chỗ, đồng thời không có ý tứ xuất thủ, dường như tên tuổi của mình đã đầy đủ.
Phu xe cau mày:
- Cái này có chút khó làm.
- Người này rất lợi hại?
Trong xe ngựa vang lên thanh âm êm tai của phu nhân kia.
- Một trong bốn đại cung phụng của Tề Vương phủ, cao thủ Cửu phẩm đỉnh phong.
Phu xe giải thích, phu nhân không phải người tu hành, không biết những thứ này rất bình thường.
Phải biết Tông Sư không phải Vương gia chính là đại quan nhất phẩm trong triều, Cửu phẩm đỉnh phong trên cơ bản đã là khách khanh cấp bậc cao nhất mà các đại gia tộc có thể tìm.
Cũng chỉ Tề Vương phủ mới xa xỉ như vậy, đổi lại gia tộc khác, người nào có tư cách để Cửu phẩm đỉnh phong làm nô bộc?
Những cao thủ kia tự mình đi làm quan, tiếu ngạo một phương không thơm sao?
Trong xe ngựa lần nữa rơi vào yên lặng.
Lúc này âm thanh của Tổ An vang lên:
- Hàn Phượng gì?
- Hàn Phượng Thu.
Lão giả lặp lại, nghĩ thầm đối phương hẳn là nghĩ đến cái gì, nên đang xác nhận.
- Cái gì Phượng Thu?
Tổ An lại hỏi.
Lão giả tóc bạc nhíu mày, bất quá vẫn nhẫn nại nói:
- Hàn Phượng Thu!
Nhưng âm điệu đã không tự chủ được đề cao.
- Hàn cái gì Thu?
Vẻ mặt Tổ An nghi hoặc, dường như thật có chứng dễ quên.
Lão giả tóc bạc:
- ...
- Xú tiểu tử, ngươi đang tiêu khiển lão phu đúng không!
Đến từ Hàn Phượng Thu, điểm nộ khí +315+315+315...
Hắn không tin một võ giả trí nhớ sẽ kém như vậy, nói rõ là đang đùa hắn.
Tổ An nhếch miệng:
- Bây giờ mới nhìn ra, IQ không được tốt lắm nha.